TRỞ THÀNH BÉ BI BA TUỔI RƯỠI

Editor: DiiHy

—---------------o0o—----------------

*Diễn tinh: chỉ những người thích diễn ngoài đời thực, thường mang nghĩa tích cực.

Do Bách Kỳ Ngọc chủ động ngồi đối diện với Hàn Vi Lam, có nghĩa là hắn muốn trực tiếp nói chuyện với cô ấy.

Vậy nên Phó Hành yên lặng ngồi nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Tiện thể đút mì cho Tinh Tinh.

Sáng nay cô nhóc chỉ uống một bình sữa, giờ đã thấy đói bụng.

Cô bé thấy thìa mì đưa đến trước mặt thì há to miệng, ăn một miếng hết ngay, cũng không sợ bị nghẹn.

"Nhai kĩ rồi hãy nuốt." Phó Hành cẩn thận dùng khăn giấy lau sạch nước canh trên khoé môi Tinh Tinh.

Hàn Vi Lam nhìn thoáng qua hai người, rồi nhìn sang Bách Kỳ Ngọc, chờ câu hỏi của hắn.

"Gần đây cô có gửi bưu kiện gì cho Cố Tinh Tinh không?"

Bách Kỳ Ngọc lười quanh co dò xét, hỏi thẳng vào vấn đề luôn.

"Có. Hàn Vi Lam thẳng thắn trả lời: "Hai ngày trước sinh nhật Tinh Tinh tôi có gửi cho cô ấy một món quà, gửi bằng chuyển phát nhanh, chắc hẳn là được gửi đến vào ngày hôm đó luôn."

"Sao vậy? Món quà đó có vấn đề gì sao?" Bách Kỳ Ngọc chưa kịp hỏi câu tiếp theo, Hàn Vi Lam đã nghi ngờ bản thân: "Không lẽ Tinh Tinh bị dị ứng với nó? Mà không đúng. Tôi đã dựa trên loại da của Tinh Tinh để chọn mỹ phẩm, sao có thể dị ứng được."

Nếu hỏi ai là người hiểu rõ tình trạng da của bạn nhất ngoài bản thân bạn ra, thì đó chắc chắn là bạn thân của bạn.

Bách Kỳ Ngọc càng nghe càng cảm thấy không đúng, vội vàng cắt lời Hàn Vi Lam: "Rốt cuộc cô đã gửi cái gì cho Tinh Tinh vậy?"

Tại sao hắn có cảm giác mình không hiểu người trước mặt đang nói cái gì thế?

"Bộ mỹ phẩm dưỡng da, mẫu mới nhất của nhà X. Có công dụng dưỡng trắng và chống lão hoá rõ rệt. Sản phẩm mới ra số lượng có hạn, tôi phải thức cả đêm mới săn được một bộ làm quà sinh nhật cho Tinh Tinh, tôi còn chưa được dùng đâu." Hàn Vi Lam nói như một lẽ đương nhiên.

Mặc dù lắm tiền nhưng lại không quá chú ý đến việc chăm sóc da, Bách Kỳ Ngọc/ Phó Hành: ". . ."

Điều này chạm đến điểm mù kiến thức của hai người.

Bách Kỳ Ngọc nhìn Phó Hành một cái, Phó Hành nhấc điện thoại lên gửi tin nhắn, sau đó khẽ gật đầu.

Đúng là trong số những món quà mà Tinh Tinh nhận được quả thật có một bộ mỹ phẩm dưỡng da, dịu nhẹ thích hợp với làn da nhạy cảm, giá cũng khá đắt. Có thể thấy Hàn Vi Lam rất dụng tâm khi chuẩn bị món quà này.

Phần giới thiệu ở giữa hoàn toàn là do đứa con trai út tự mình thêm vào, Phó Hành liếc một cái rồi lướt qua.


Giới trẻ ngày nay mặc kệ là nam hay nữ, đều rất chú trọng chăm sóc khuôn mặt.

Quà của Hàn Vi Lam được gửi đến vào sáng hôm sinh nhật Tinh Tinh, trùng khớp với những gì cô ấy vừa nói, đồng thời cũng khớp với thời gian mà Bách Kỳ Ngọc tra được.

Không lẽ bọn họ nghi oan cho người tốt?

Không, Bách Kỳ Ngọc đã tra ra đến đây thì hắn không thể nào bị vài ba câu nói mà thay đổi.

"Xin lỗi đã làm mất thời gian của cô, tôi có thể hỏi một chuyện khác không?"

"Anh hỏi đi." Trong lúc ăn Hàn Vi Lam rất dễ nói chuyện.

"Vì một chút chuyện, trong lúc vô ý tôi kiểm tra thông tin cá nhân của cô, phát hiện bố cô ba mươi năm trước đã vào tù, nhưng em trai cô năm nay mới sáu tuổi, cho tôi mạo muội hỏi một câu, bố của em trai cô. . ."

Động tác gắp mì hơi dừng lại, sau đó chiếc đũa bị đâm mạnh vào bát.

Hàn Vi Lam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Bách Kỳ Ngọc, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.

"Anh nói sai hai chỗ. Thứ nhất, tôi không có bố, ông ta chết từ lâu rồi. Thứ hai, em trai tôi là con riêng, không biết bố nó là ai, câu trả lời thế này có được không? Anh nói xem."

"Tôi xin lỗi." Bách Kỳ Ngọc ngay lập tức xin lỗi.

Ở ngoài sự tồn tại của hắn như một điều cấm kỵ, không ngờ ở trong quán mì nhỏ này lại bị người ta dạy dỗ như cháu trai, lại còn không thể phản bác.

Tâm trạng bị phá hủy, Hàn Vi Lam không còn muốn ăn mì nữa.

Cô cầm điện thoại và đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Bà chủ, phần của em tính cho bọn họ, chị cứ lấy giá gốc."

"Được thôi!"

Bách Kỳ Ngọc thấy Hàn Vi Lam thì muốn chạy theo ngăn cản, nhưng lại bị bà chủ nhanh chân hơn giữ lại.

"Cậu chưa trả tiền. Một bát mì thịt bò giá mười lăm tệ, ba bát là bốn mươi lăm. Bát của Lam Lam thêm topping, hai tệ một phần, hết hai mươi ba tệ. Vậy nên tổng cộng sáu mươi tám tệ."

"Không cần trả lại." Bách Kỳ Ngọc trực tiếp đưa cho bà chủ một trăm tệ và muốn đuổi theo Hàn Vi Lam, nhưng bị bà chủ kéo lại.

"Gì mà trả lại, tên tiểu tử này sao lại không biết cách sống như thế? Mấy chục tệ nói không cần là không cần sao, về nhà nhất định sẽ bị vợ mắng tiêu xài hoang phí."

Bà chủ trừng mắt nhìn Bách Kỳ Ngọc không cho hắn đi, đợi đến khi tìm thấy tiền lẻ để trả lại mới bằng lòng thả người.

Lúc này Hàn Vi Lam đã đi mất rồi, không biết nơi nào để đuổi theo.

Bách Kỳ Ngọc tức đến bật cười: ". . ."

Nếu hắn vẫn không nhận ra bà chủ đang cố tình kéo dài thời gian cho Hàn Vi Lam thì thật uổng phí ngần ấy năm sống trên đời của hắn.


Quay trở lại tiệm mì, Bách Kỳ Ngọc suýt tức chết khi thấy Phó Hành vẫn nhàn nhã đút mì cho Tinh Tinh: "Bây giờ anh vẫn còn ngồi đây ăn mì được à!"

Tinh Tinh bị tiếng quát đột ngột của hắn dọa sợ, ngây ngốc nhìn hắn chảy nước mắt.

"Chú xin lỗi, không phải chú nói Tinh Tinh đâu, ngoan nhé, ăn mì đi, là tại chú, cháu ăn tiếp đi, chú không nói nữa."

Bách Kỳ Ngọc vội vàng dỗ dành Tinh Tinh, cuối cùng cũng cảm nhận được thế nào là bê đá đập chân mình.

Một khi cô bé khóc vì oan ức sẽ rất khó dỗ, ngoài xin lỗi cẩn thận ra còn phải hứa mua đồ chơi và đồ ăn vặt, nếu không thì xác định bị dỗi một tuần liền.

Bạn nhỏ có trí nhớ tốt, ngay cả giận dỗi cũng nhớ rất lâu.

Chờ khi cái đầu nhỏ lại vùi vào bát mì, Bách Kỳ Ngọc mới trừng Phó Hành bằng ánh mắt bất thiện: "Sao lúc nãy anh không đuổi theo cô ta?"

Người này cố ý ngồi xem kịch.

"Không đuổi kịp, không cần thiết."

Phó Hành hời hời ném cho Bách Kỳ Ngọc sáu chữ, làm hắn tức muốn ngừng thở.

Hắn phát hiện tên tình địch này thật sự rất đáng ghét, không biết lúc trước Tinh Tinh thích anh ta ở điểm nào.

Bách Kỳ Ngọc bê bát mì của mình đến ngồi đối diện Phó Hành, thổi mấy cái rồi ăn hết sạch.

Sáng nay hắn chưa ăn gì nên rất đói.

Tiệm mì này tuy nhỏ, nhưng mì thịt bò ở đây lại rất ngon.

"Anh có nghĩ người đó chính là Hàn Vi Lam không?" Sau khi ăn xong bát mì, Bách Kỳ Ngọc khi nãy còn nóng nảy giờ đã bình tĩnh hơn.

Thực ra vừa nãy hắn cố ý giả vờ cho người ta xem.

"Anh vẫn còn nghi ngờ cô ta?" Phó Hành rót cho Tinh Tinh một cốc nước ấm.

Mì hơi mặn, nên Tinh Tinh uống rất nhiều nước.

"Ừ." Bách Kỳ Ngọc thừa nhận: "Mọi chuyện quá trùng hợp, có đôi khi trùng hợp quá thì sẽ không phải là trùng hợp nữa.

Hàn Vi Lam từng xuất hiện ở điểm gửi chuyển phát nhanh.

Bách Kỳ Ngọc lần theo dấu vết tra ra địa chỉ nhà cô.

Vào ngày sinh nhật Tinh Tinh, có đến hai người gửi chuyển phát nhanh ở địa điểm đó, đã khéo léo loại cô khỏi diện tình nghi.


Hơn nữa hôm nay lúc cô thấy bọn họ thì rất bình tĩnh, như thể đã có ai đó nói trước với cô.

Một loạt những điều trùng hợp đến bất ngờ, ghép lại với nhau đều hướng đến một chân tướng.

Những bức ảnh hồi bé của Phó Hành là do Hàn Vi Lam gửi đến, cô ấy biết thủ phạm đứng sau nhằm vào Tinh Tinh là ai, cũng biết được bí mật Tinh Tinh bị thu nhỏ, và cố ý nhắc nhở bọn họ bảo vệ Tinh Tinh cẩn thận.

Một chuỗi sự việc rất logic, mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn.

Tại sao Tinh Tinh biến mất lâu như thế, mà ngoại trừ lần đầu tiên Hàn Vi Lam uy hiếp sẽ báo cảnh sát, còn lại không làm gì cả?

Tại sao cô không nghi ngờ khi nhìn thấy một đứa bé giống hệt bạn thân mình, lập tức tin tưởng những gì bọn họ nói?

Tại sao. . .

Hàn Vi Lam tính toán rất kĩ, nhưng tiếc là cô không được huấn luyện chuyên nghiệp, vẫn để lộ ra một vài sơ hở, để người trong ngành như Bách Kỳ Ngọc nắm được đuôi và lần theo dấu vết.

"Cô ấy là một bước đột phá." Bách Kỳ Ngọc kích động.

Một trò chơi của những kẻ săn mồi, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra dấu vết của kẻ thù.

"Bỏ đi." Phó Hành bỗng ngăn cản hành động của Bách Kỳ Ngọc: "Đừng quấy rầy Hàn Vi Lam nữa, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Cô ấy chưa từng cảnh báo chúng ta, và chúng ta cũng chưa từng đến gặp cô ấy."

"Ý của anh là muốn tôi bỏ qua manh mối quan trọng này? Cho tôi một lý do." Bách Kỳ Ngọc không tức giận mà bình tĩnh muốn nghe lời giải thích.

"Bởi vì Tinh Tinh sẽ đau lòng."

Bảy chữ này khiến Bách Kỳ Ngọc không nói nên lời.

Hàn Vi Lam có bí mật của riêng mình và cô ấy không muốn bị ai phát hiện.

Nếu bọn họ muốn dùng cô ấy làm điểm đột phá, nhất định phải tiếp tục điều tra, đến lúc đó sẽ rất dễ dàng tìm ra một số bí mật chưa được hé lộ, có thể làm tổn thương người khác.

Điều này sẽ dẫn đến hậu quả gì, không ai có thể đoán trước được.

Như Phó Hành nói, nếu Tinh Tinh biết bọn họ làm như vậy sẽ rất buồn và tức giận.

Mà điều bọn họ không muốn làm nhất bây giờ, là làm Tinh Tinh buồn.

Bách Kỳ Ngọc thấy hơi khó chịu, những manh mối này hắn phải vất vả tìm kiếm, giờ buộc phải bỏ qua.

"Nếu người gửi là Hàn Vi Lam, chúng ta có thể yên tâm phần nào." Thấy hắn không vui, Phó Hành hiếm khi an ủi tình địch.

"Mặc dù không hiểu rõ về Hàn Vi Lam, nhưng tôi chắc chắn cô ấy sẽ không làm hại Tinh Tinh, kể cả người đứng sau những chuyện kia có quan hệ gì với cô ấy."

"Không cần anh an ủi, không có manh mối thì thôi, cùng lắm thì tôi lại tiếp tục tìm, tôi luôn có cách để bắt con chuột trốn trong cống rãnh."

Một tia sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt đen sâu thẳm của Bách Kỳ Ngọc.

***

Hàn Vi Lam chạy một mạch về nhà, thở dốc.

Cô cầm cốc nước lạnh trên bàn uống một hơi hết sạch, cảm thấy không đủ nên đi đến máy lọc nước lấy tiếp.


"Uống nhiều nước thế chị không sợ bị bể bụng à."

Giọng em trai Hàn truyền đến từ sau lưng, dọa Hàn Vi Lam sặc nước.

"Khụ khụ khụ. . . khụ khụ. . ."

Cô vội đặt cốc xuống, che miệng ho sặc sụa.

Dáng vẻ tê tâm liệt phế khiến em trai Hàn sợ hãi, đôi mắt phượng giống hệt Hàn Vi Lam trợn to, vội vàng lại gần vỗ lưng cho cô.

"Chị. . . Chị không sao chứ, uống vội thế làm gì, có ai ngăn không cho chị uống đâu."

"Là ai không cho bà đây uống hả, là mi đấy thằng nhóc thối, chẳng những không cho lão nương uống nước mà còn muốn mạng của lão nương."

Cuối cùng cũng hết sặc, Hàn Vi Lam thở phào nhẹ nhõm ngồi bệt trên mặt đất không đứng dậy nổi.

"Đừng ngồi dưới đất, bẩn."

Cậu bé cau mày kéo tay Hàn Vi Lam bảo cô đứng lên.

Hàn Vi Lam không nhúc nhích, một người phụ nữ trưởng thành dù nhẹ đến đâu cũng không phải người mà một đứa bé sáu tuổi có thể kéo dậy được.

"Hàn Vi Lam!" Nhận ra Hàn Vi Lam cố tình không đứng lên, em trai Hàn nổi giận.

"Ơi!" Hàn Vi Lam lớn tiếng trả lời, cười hì hì nhìn khuôn mặt nhỏ thở hổn hển vì giận dữ.

Cô vui vẻ nhìn đứa trẻ đang nổi giận như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình. Khuôn mặt nhỏ này còn sống động hơn người kia nhiều.

"Nếu chị không đứng dậy thì mau trả lại tiền cho em!" Cậu bé Hàn ra âm chiêu.

"Chị nợ tiền em bao giờ." Hàn Vi Lam nghi ngờ tên nhóc này đang lừa mình.

"Tại sao lại không? Hai ngày trước chị nhờ em đi gửi chuyển phát nhanh hộ chị, còn bảo gửi xong sẽ cho em mười tệ tiêu vặt, em đã làm xong rồi nhưng đến bây giờ ngay cả phí gửi đồ chị cũng chưa trả."

Cậu mất công đi gửi đồ không có thù lao thì thôi đằng này lại còn mất thêm tiền, tức chết mất.

Cậu biết ngay người phụ nữ xấu xa Hàn Vi Lam này không làm được chuyện gì tốt mà.

"Chị đây nuôi cưng lớn ngần này, cưng thay chị trả mấy đồng tiền phí giao hàng thì có gì sai hả?" Vẻ mặt Hàn Vi Lam đầy tủi thân, ánh mắt nhìn em trai như thể một tên cặn bã phụ tình.

Em trai Hàn: ". . ."

Cậu gạt tay Hàn Vi Lam ra, bỏ lên đầu làm bài tập.

Cậu mà quan tâm đến người phụ nữ này nữa thì chính là cún con!

—------Hết Chương 93—--------

22/05/2023

Hy: Mọi người đã biết là ai gửi chưa???


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi