TRỞ THÀNH BÉ BI BA TUỔI RƯỠI

Editor: DiiHy

-----------------o0o---------------

Không riêng mình Cố Lan, điện thoại của hai người còn lại cũng không có tín hiệu.

Trong thời gian ngắn, Tinh Tinh không thể liên lạc được với Phó Hành, nhưng dù sao cô vẫn chỉ là một đứa con nít, sự chú ý rất nhanh bị những chuyện mới lạ khác hấp dẫn.

"Nhìn đám mây kia đi!"

Tinh Tinh chỉ vào một đám mây trắng trên bầu trời và ra hiệu cho bọn Cố Lan cùng nhìn: "Có phải trông nó giống như một con chó con không."

Cố Lan ngẩng đầu vừa nhìn vừa cười.

Quả thực, đám mây này tích tụ tạo thành hình một con chó đáng yêu đang ngồi, ngay cả tai và mũi của nó cũng sống động như thật khiến người ta phải cảm thán trước sự kỳ diệu của thiên nhiên.

"Tinh Tinh đến đây chụp ảnh đi."

Uông Thụ Thực ra ngoài đều trang bị võ trang đầy đủ, máy ảnh là quan trọng nhất sao có thể quên?

Dưới sự chỉ huy của hắn, Tinh Tinh chụp vài tấm hình với đám mây hình con chó , sau đó Cố Lan và Âu Thanh cũng gia nhập.

Đến bức ảnh cuối cùng, Uông Thụ Thực tìm một vị trí tốt để đặt máy ảnh, hẹn thời gian rồi vội vàng chạy đến hòa nhập với mọi người.

"Ba hai một. . . dưa hấu có ngọt không nào?" 

"Ngọt!" Chỉ có Tinh Tinh nhiệt tình đáp lại câu hỏi trẻ con của Uông Thụ Thực.

Máy ảnh đột nhiên rung lắc dữ dội, bức ảnh lẽ ra nên được lưu giữ lại trở nên mơ hồ.

Bốn người chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã xuống đất.

-- Động đất!

Phản ứng đầu tiên của Cố Lan là dang tay ôm chặt Tinh Tinh trong lòng, dùng thân thể mình bảo vệ cô.

May mắn thay hiện tại bọn họ đang ở ngoài sân của ngôi chùa, ngoài một cái lư hương lớn thì không có vật gì khác, cũng cách sườn núi một khoảng cách nhất định, chỉ cần mặt đất không rạn nứt thì bọn họ sẽ an toàn.

Trong khoảnh khắc đất động, nhiều du khách đã chạy ra khỏi chùa.


Nhưng trận động đất quá dữ dội khiến một số người không kịp trốn thoát và bị chôn vùi dưới những bức tường ngói bị sập.


"Cố Lan, chị sợ."

Tinh Tinh co người trong vòng tay Cố Lan, mặt mày xanh mét.

Sắc mặt Cố Lan kỳ thật cũng không khá hơn cô chút nào. Trước thảm họa thiên nhiên, sự tồn tại của con người thật sự quá nhỏ bé.


Ngoài việc sợ hãi và trốn tránh, họ không thể làm gì khác.


Cho đến khi chấn động dần dần lắng xuống, một đôi bàn tay run rẩy kéo chặt áo hai bên eo Cố Lan: "Chúng ta. . . phải cứu người."


Cố Lan cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tinh Tinh, con ngươi trong suốt phản chiếu khuôn mặt chật vật của hắn: "Chim nhỏ nói có rất nhiều người đang bị mắc kẹt dưới tảng đá, chúng ta phải mau cứu họ."


Tinh Tinh rất sợ hãi, điều đó có thể nhận thấy từ cơ thể run rẩy của cô.


Nhưng dù vậy, vì những sinh mạng còn lại, cô vẫn lấy hết can đảm để cứu họ.


Đây không phải là Thánh Mẫu, mà là lương tâm cơ bản của một con người.

Hầu kết lăn lộn, Cố Lan tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Không lâu sau, hắn kiên quyết đứng dậy, cởi áo khoác quấn quanh người Tinh Tinh, bỏ lại chiếc ba lô đang đeo trên người: "Chị ngoan ngoãn ở lại đây, em đi cứu bọn họ."


"Chị đi với em." Tinh Tinh vội vàng đứng dậy muốn đi theo.

"Không, chị không được đi!" Cố Lan ngay lập tức từ chối.


"Chị làm được." Trước khi Cố Lan từ chối lần nữa, Tinh Tinh đã nhanh chóng nói: "Cơn động đất chính đã qua, nhưng có thể vẫn còn dư chấn. Chúng ta phải cứu người trước khi chúng xảy , nếu không, cơ hội sống sót của họ có thể sẽ gặp rủi ro một lần nữa!"

Giờ khắc này toàn thân cô toát ra một khí chất mạnh mẽ không cho phép ai từ chối, khiến Cố Lan suýt lầm tưởng rằng chị gái mình đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ.

Nhưng ngay sau đó, anh định thần lại khi nhìn thấy đôi mắt trong trẻo như trẻ con của Tinh Tinh.

Cứu người giống như dập lửa, không thể chậm trễ.



Cố Lan cũng không tranh cãi với cô nữa, nói thẳng: "Chị chỉ được hỗ trợ ở bên ngoài." Sau đó vội vàng chạy đi.

Tinh Tinh theo sát hắn, thấy Cố Lan tiến vào trung tâm khu vực sụp đổ, cô nghe lời đứng chỉ giúp di dời những tảng đá ở khu vực bên ngoài.

Không phải cô sợ chết, nếu sợ chết cô đã không tới đây.


Phải biết rằng hiện tại Tinh Tinh đang ở rất gần các công trình kiến trúc, nếu dư chấn lần nữa làm sụp đổ những tòa nhà này, cô cũng khó tránh khỏi.

Cô phải đảm bảo mình không gây thêm rắc rối cho người khác trong thời điểm nguy cấp này, đó là làm cho người quan tâm mình có thể yên tâm. Nếu không, cô không phải đang giúp đỡ mà là đang làm hại người khác.

Tuy nhìn Tinh Tinh gầy mà sức lực rất khỏe.

Cô dùng sức đẩy mạnh một khối đá lớn ra, để lộ một thân hình nhỏ bé bên dưới đang yếu ớt nghẹn ngào.

Có người ở trong đó, và còn là một đứa trẻ!

Giống như một chiến binh được truyền động lực, Tinh Tinh ngay lập tức tăng tốc, di chuyển mọi thứ xung quanh đứa trẻ một cách an toàn nhất có thể và kéo nó ra ngoài.

May mắn thay, khi công trình sập đã tạo ra một không gian hình tam giác kỳ diệu, tạo cho đứa trẻ một nơi ẩn nấp an toàn nhỏ. Cậu bé chỉ bị hoảng sợ, cũng do thời tiết lạnh, mặc đồ dày nên không bị trầy xước.


"Hu hu. . . Mẹ ơi!" Sau khi được cứu thoát, cậu bé bắt đầu khóc lớn tìm mẹ.

Mẹ cậu bé ở trong đám người chạy kịp ra ngoài, khi nhìn thấy con mình bị chôn vùi trong đống đổ nát, cô ấy liền lao đến ôm chặt lấy con.

"Con ơi, con của mẹ!" Mẹ của cậu bé lo lắng ôm chặt con, kiểm tra toàn thân cậu bé, và không tìm thấy vết thương nào, cô ấy mới cảm thấy nhẹ lòng, nhưng cũng rất tức giận.


"Vừa rồi con chạy đi đâu mà mẹ không tìm thấy con vậy hả? May mắn là bây giờ con không sao, nhưng lỡ bị thương thì phải làm sso?"

Mẹ đứa bé không dám nói đến kết cục tồi tệ hơn, nhưng từ vẻ sợ hãi trên khuôn mặt cô ấy cũng đủ để hiểu đó là gì.

"Đừng lãng phí thời gian, người nào có sức thì mau đi cứu người!" Uông Thụ Thực và Âu Thanh cũng chạy vào khu trung tâm ngay khi Cố Lan xông vào cứu người.

Bây giờ chỉ có bọn họ và một vài người khác đang giúp đỡ, thậm chí cả Tinh Tinh cũng đang cố gắng cứu người ở bên ngoài. Còn những người khác thì trốn tránh ở khu đất trống phía xa quan sát, trong lòng Uông Thụ Thực rất tức giận mà không thể làm gì.

Hắn giận dữ gầm lên, như thể muốn phá nát giọng mình.


Hiệu quả không tồi, trong đám đông có người do dự vài giây nhưng không chống lại được bản án lương tâm và chạy đến giúp đỡ.

Đã có một thì lập tức có hai, liên tục có người bắt đầu hành động.

Mọi người đoàn kết với nhau, anh đẩy gạch tôi kéo người, đôi khi gặp một số trường hợp đặc biệt, còn có người chủ động cởi áo khoác của mình để quấn cho người bị thương, để tránh bị thương thêm trong quá trình cứu hộ.

Những người bị thương nhẹ vẫn còn có thể di chuyển được thì tự mình đi ra bãi đất trống nghỉ ngơi và đồng thời hỗ trợ chăm sóc những người bị thương nặng.


Những người bị thương nặng lần lượt được khiêng ra đặt ở bãi đất trống, có du khách mang theo thuốc sẵn sàng mang ra chia sẻ, cho dù chỉ là một lọ dầu gió nho nhỏ nhưng cũng có tác dụng trong lúc này.


Trong cuộc cứu hộ tự nguyện này, người góp sức lớn nhất không chỉ có mình nhóm người Tinh Tinh mà còn có các vị sư trong chùa.


Bọn họ quanh năm sống ở ngôi chùa này nên hiểu rõ địa hình nơi đây hơn cũng như việc các du khách hay tập trung ở vị trí nào nên hiệu suất cứu hộ cao hơn hẳn.

"Tất cả mọi người đều đã được cứu rồi, mọi người xin hãy nhanh chóng rời xa các công trình kiến trúc để tránh dư chấn xảy ra lần nữa!" Trụ trì ngôi chùa cầm một chiếc loa phóng thanh hét lên.

Xã hội hiện đại không thể tách rời sự hiện diện của các thiết bị công nghệ.

Kể cả ngôi chùa trên núi sâu cũng vậy, thậm chí bọn họ còn phải quét vé điện tử khi ra vào.

Vì vậy trụ trì chỉ cần dùng điện thoại di động kiểm tra số lượng người ra vào hôm nay, sau đó so sánh với số người có mặt ở hiện trường là có thể biết được có thiếu người nào hay không.

Đương nhiên là không thiếu người nào, và cũng không ai dám xuống núi vào lúc này.

Không nói đến con đường xuống núi gập ghềnh, nếu thực sự xảy ra dư chấn, bọn họ có thể đứng vững hay không còn là một vấn đề khó khăn. Chưa kể nếu không may bị một viên đá rơi xuống đầu, hoặc xảy ra sự cố như lở đất, thì càng nguy hiểm hơn.


Chẳng bằng ở lại bãi đất trống trước chùa cổ chờ cứu viện.

Thậm chí không có cơ hội ngồi xuống nghỉ một chút, nhóm Tinh Tinh lại bận rộn giúp những người bị thương băng bó vết thương.


Nhờ có Uông Thụ Thực đam mê du lịch, ngoài các trang thiết bị du lịch cần thiết, anh ta cũng mang theo nhiều thực phẩm khẩn cấp và thuốc, thậm chí còn có dụng cụ băng bó.

Còn cả một gói băng vệ sinh. . .

Dường như cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, Uông Thụ Thực lập tức đen mặt: "Đừng coi thường băng vệ sinh, nó rất hữu dụng đấy. Ngoài khả năng giải quyết vấn đề sinh lý cho chị em phụ nữ, nó còn có thể làm miếng lót giày, và trong trường hợp cần thiết, chúng có thể làm công cụ băng bó."


Với chức năng đặc biệt của mình, băng vệ sinh đã được xử lý qua quá trình sát khuẩn và khử trùng chuyên nghiệp, chúng rất sạch sẽ và có thể hấp thụ máu dư thừa, có khả năng thoáng khí tốt, có hiệu quả trong việc băng bó các vết thương sâu và tránh nhiễm trùng viêm nhiễm.

"Cái này thật tuyệt vời."


Đứa trẻ tám tuổi không biết băng vệ sinh là gì, nhưng điều này không ngăn cản việc Tinh Tinh thán phục chúng.


Uông Thụ Thực cười gượng không cảm thấy tự hào một chút nào, anh ta trầm mặc băng bó cho một cô gái có vết thương sâu ở đầu gối.


Cô gái đang ngồi trên chiếc áo khoác của ai đó, duỗi chân ra trên đất, sắc mặt tai nhợt, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, có lẽ là rất đau.

Nhưng cô ấy không hề la hét, chỉ im lặng chịu đựng, nhìn Uông Thụ Thực nhẹ nhàng rửa vết thương cho mình bằng nước khoáng, sau đó dùng thuốc sát trùng để khử trùng.


Cảm giác đau rát từ quá trình sát trùng khiến cho đầu gối của cô gái co cứng, nhưng đã bị một bàn tay lớn kịp thời giữ lại: "Đừng cử động."


Giọng nói thật nhẹ nhàng, nghe rất quen.

Cô gái bị phân tâm bởi giọng nói quen thuộc không thể giải thích này, lúc này cô ấy mới có cẩn thận nhìn kĩ người đàn ông tốt bụng trước mặt.

Càng nhìn càng thấy quen, cô ấy ngập ngừng mãi: "Anh. . . anh có phải là Uông Thụ Thực không ạ?"


Động tác băng bó hơi ngừng lại, Uông Thụ Thực không ngẩng đầu, giọng nói lành lành truyền qua lớp khẩu trang: "Không phải, sao tôi có thể là ngôi sao điện ảnh đẹp trai tài năng đó chứ?"

Cái thói tự luyến quen thuộc này, anh đúng là Uông Thụ Thực rồi."

Sự do dự ban đầu đã chuyển thành chắc chắn, cô gái có chút hưng phấn, ngay cả vết thương trên chân cũng không thấy đau nữa.


"Uông. . . Uông Thụ Thực, em thích anh rất lâu rồi, cũng rất thích các tác phẩm của anh. Anh có thể ký tên cho em được không?"

"Tôi không phải, bạn nhận nhầm người rồi." Uông Thụ Thực phủ nhận, sau khi băng bó cho cô gái xong, hắn lập tức đứng dậy đi giúp đỡ những người khác.

 Tinh Tinh không được giao nhiệm vụ sơ cứu.

Tay chân cô vụng về, đi chuyển gạch còn được chứ việc yêu cầu tỉ mỉ như băng bó cho người khác thì không ai dám để cô làm.

Làm cho người ta bị thương lần hai thì phiền phức lớn.

Vì vậy cô an phận ngồi yên trên áo khoác của Cố Lan, ôm một đống đồ ăn vặt lặng lẽ nhai, thuận tiện nhìn mọi người bận rộn.

Trước khi đến đây bọn họ đã đi dạo hết phố ẩm thực nên không có khả năng mang theo nhiều đồ ăn.

Những món ăn vặt này đều là quà cảm ơn từ những người được Tinh Tinh cứu, hoặc là từ người thân bạn bè của họ.

Tuy không phải là quà tặng gì lớn, nhưng vẫn thể hiện sự biết ơn của mọi người.

Mặc dù có một số món bị đập vụn, nhưng Tinh Tinh vẫn ăn rất ngon lành.

-------------Hết Chương 119------------

03/11/2023


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi