TRỞ THÀNH BÉ BI BA TUỔI RƯỠI

Editor: DiiHy

-----------------o0o-----------------

Bộ phim kết thúc, đám đông lần lượt rời đi.

Tinh Tinh nắm tay Phó Hành, cầm hộp đồ ăn thừa của bọn họ chuẩn bị mang ra ngoài vứt. Có lẽ do quá đông người, khi đi đến cửa cô không cẩn thận đâm phải một người nào đó.

"A!" Cô theo bản năng kêu lên một tiếng, sau đó không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không làm anh bị thương chứ?"

Vụ việc xảy ra đột ngột, Phó Hành vô thức ôm lấy eo Tinh Tinh kéo cô ra sau lưng mình, nên cô chỉ có thể ngó đầu ra, áy náy nhìn người đàn ông vừa bị mình đụng phải.

"Không sao." Đối phương cũng không có ý dây dưa, chỉ nhặt chiếc điện thoại rơi trên đất lên, siết chặt vành mũ rồi nhanh chóng rời đi.

Mãi đến khi người đó rời đi, Tinh Tinh vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Phó Hành nhận ra sự khác thường của cô, không khỏi hỏi: "Sao vậy em?"

"Em cứ có cảm giác như đã gặp anh ta ở đâu rồi."

Tinh Tinh cau mày, nhưng cô không nhớ mình đã nhìn thấy bóng dáng tương tự ở đâu.

"Người ta đội mũ, đeo khẩu trang, bịt kín mặt đến thế mà em cũng có thể nhận ra được là ai à? Thế thì em cũng giỏi quá đấy."

Phó Hành cười nhẹ xoa đầu Tinh Tinh, sau đó lại nắm lấy tay cô: "Chúng ta đi ra ngoài trước."

"Dạ." Tinh Tinh theo Phó Hành ra khỏi rạp chiếu phim, ánh nắng bên ngoài quá chói mắt khiến mắt cô không phản ứng kịp, sự cố bất ngờ khi nãy cũng lập tức bị lãng quên.

Hai người tiếp tục cuộc hẹn hò.

Hai người không đến nhà hàng cao cấp để ăn tối mà quay lại cổng sau trường đại học.

Ở đó có một con phố ăn vặt với những món ăn rất ngon và rẻ, được coi là địa điểm yêu thích của hầu hết các sinh viên Kim Đại.

Hôm nay cũng thật trùng hợp, khi đi đến cửa sau Kim Đại, Tinh Tinh kêu đói bụng và nhất quyết đòi tới đó, Phó Hành cũng thuận theo ý cô.

Nếu đã hứa hôm nay mọi thứ đều theo ý cô thì anh sẽ không nuốt lời.

Vừa bước xuống xe, đập vào mắt là khung cảnh đường phố đông đúc nhộn nhịp với đủ loại mùi hương ngon lành lan tỏa, khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Tinh Tinh hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt, mở miệng liền bắt đầu gọi tên các món ăn liên tục hơn chục món mà không hề lặp lại.

"Tôi muốn ăn mực nướng teppanyaki, còn có bánh xèo, bột đá, trà chanh, bánh bao sườn heo, mì gạo huajia, bánh nếp, sữa chua trái cây, thịt xiên nướng, lương bì, sữa chua chiên, bánh hành, cổ vịt cay. . ."


"Em tỉnh táo lại chút, mua nhiều vậy ăn có hết không." Phó Hành tàn nhẫn phá vỡ mộng tưởng của Tinh Tinh.

"Chẳng phải còn có anh nữa à, chúng ta không mua nhiều, mỗi loại mua một phần, hai người chia nhau. Như vậy không phải có thể ăn rất nhiều loại sao?" Tinh Tinh đã tính toán xong hết rồi.

"Đầu óc em cũng lắm mưu mẹo."

Phó Hành quả thực không thể nói lại cô, đặc biệt là khi Tinh Tinh cố ý ôm tay anh làm nũng, anh có là thần tiên cũng không thể làm gì được cô.

Kết quả cuối cùng tất nhiên là thỏa hiệp.

Hai người kéo nhau đi ăn ngon thì thôi đi, Tinh TInh còn rất xấu xa chụp ảnh lại, cố ý tạo dáng cực kỳ quyến rũ, gom đủ chín tấm ảnh để đăng lên vòng bạn bè.

Tám bức ảnh xung quanh đều là ảnh mỹ thực, chỉ có tấm ở giữa là ảnh cô và Phó Hành ân ái ngọt ngào.

Đêm hôm khuya khoắt hại người ta thèm ăn cũng thôi đi, còn cố tình nhét thêm thức một nắm thức ăn cho chó là thế nào đây. Thật quá đáng!

Rất nhiều bạn bè của Cố Tinh Tinh không hẹn mà cùng nổi giận, bao vây cặp đôi đang rải cẩu lương ở khu bình luận.

【 Mạc Mạc: Hai người thật quá đáng, đăng hình đồ ăn ngon thì thôi đi, sao còn khoe ân ái! Muốn bắt nạt đám cẩu độc thân chưa chồng như chúng tôi sao? 】

【 Trương tổng của phòng ký túc xá: Cậu về nước rồi à? Khi nào có thời gian thì rủ mấy người phòng chúng ta tụ họp nhé. 】

【 Chị Kỳ: Mấy hôm trước thấy tin tức trên mạng làm tôi còn đang lo cho cô đây, nhưng bây giờ có vẻ như không cần phải lo nữa rồi. 】

. . .

Mặc dù trọng tâm của các bình luận vẫn là đồ ăn ngon và thể khoe ân ái, nhưng hầu hết mọi người đều có đủ loại suy nghĩ trong lòng khi Cố Tinh Tinh đã im hơi lặng tiếng gần một năm nay bất ngờ đăng bài trên WeChat.

Phần lớn đều cảm thấy vui mừng và thở phào nhẹ nhõm khi biết Tinh Tinh vẫn ổn.

Tuy nhiên, cũng có một số ít người có tâm tư âm u, nghĩ tại sao những scandal trước đó lại không trở thành sự thật.

Những người này là kiểu không thể chịu được khi thấy người khác hạnh phúc, cuộc sống của bản thân thì không tốt nên chỉ biết ghen tị và oán hận người khác.

WeChat của Tinh Tinh có rất nhiều bạn bè, ngoài những người bạn thân thiết còn có những người được thêm vào vì nhiều lý do khác nhau, nên vòng bạn bè của cô rất hỗn tạp.

Nhưng tất cả bọn họ đều giống nhau, đều là những người có địa vị và tầm ảnh hưởng nên cho dù trong lòng họ nghĩ gì đi chăng nữa thì ít nhất ở ngoài mặt sẽ không thể hiện bất kỳ tâm tư xấu nào.

Cho nên lúc này khu bình luận ở dưới bài đăng của Tinh Tinh vẫn khá hòa thuận.

Sau khi kiểm tra một lượt, Tinh Tinh đáp lại lời mời từ trưởng phòng ký túc xá thời đại học, hẹn khi nào rảnh thì mọi người cùng nhau tụ họp, còn những bình luận của người khác thì không để ý.

Bởi vì người cô muốn gặp lại không xuất hiện.


"Sao lại không vui nữa?" Thấy cô vợ nhỏ lại có vẻ buồn bực, Phó Hành đưa tay vuốt cái trán đang nhăn nhó của cô.

"Đã lâu rồi em không nghe thấy tin tức gì về Lam Lam." Tinh Tinh thở dài, trong lòng cô rất khó chịu.

"Anh còn tưởng sau khi xảy ra chuyện đó em sẽ không muốn qua lại với cô ấy nữa." Phó Hành bình tĩnh nói.

"Sao anh lại nghĩ như thế?" Tinh Tinh sửng sốt.

"Không phải chỉ mình anh, mà người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy."

Ai sẽ muốn làm bạn với con gái của kẻ sát nhân suýt giết mình chứ? Không sợ bị trả thù sao?

Dù cho quan hệ giữa Hàn Vi Lam và Hàn Đại Dư không khác gì kẻ thù, nhưng khó có thể nói rằng cô ấy sẽ không ngẫu nhiên bị mất não và muốn báo thù cho cha mình.

Cho dù người sai không phải Tinh Tinh.

"Người bình thường đều nghĩ vậy sao? Cũng đúng, dù sao cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện." Tinh Tinh vô thức đưa tay chạm vào cổ, cô thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác nghẹt thở khi bị bóp cổ vào mấy năm trước.

Còn cả con trai của cô từng bị Hàn Đại Dư tra tấn đến mức có vấn đề về tinh thần, nếu cô nói không hận thì chắc chắn là giả dối.

Trong thâm tâm Tinh Tinh cũng biết rõ tình bạn giữa cô và Hàn Vi Lam chỉ có thể kết thúc ở đây.

Kỳ thực bọn họ không có ai sai cả, chỉ là không ai vượt qua được chướng ngại trong lòng mà thôi.

Ngay cả khi Tinh Tinh coi Hàn Đại Dư và Hàn Vi Lam là hai người hoàn toàn khác nhau, không vì hành vi của Hàn Đại Dư mà giận chó đánh mèo lên Hàn Vi Lam, nhưng Hàn Vi Lam không nhất thiết sẽ nghĩ như vậy.

Có lẽ Lam Lam vẫn đang sống trong sự tự trách của bản thân.

"Nhưng cho dù không làm bạn được nữa thì em cũng muốn gặp cô ấy một lần."

Cô có mấy lời muốn nói với Hàn Vi Lam.

Yên lặng chăm chú nhìn Tinh TInh hồi lâu, cho đến khi chủ quán mang đồ ăn mà bọn họ đã gọi lên, Phó Hành mới dời mắt.

"Nếu em nhất định muốn như thế thì anh sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau."

Chỉ cần là yêu cầu của cô, anh sẽ không từ chối.

"Cảm ơn anh." Biết Phó Hành đã nhượng bộ mình rất nhiều, Tinh Tinh cười cảm kích, ân cần gắp đồ ăn cho anh.

"Anh ăn đi, ăn nhanh chút nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."


Sau khi hai người thống nhất xong lại tiếp tục cuộc hẹn hò, cùng nhau chia sẻ đồ ăn ngon, cùng nhau đeo băng đô cặp đôi ngây thơ mua ở sạp hàng ven đường rồi chụp đủ kiểu ảnh kỳ quặc.

Từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt hai người chưa hề biến mất.

Mãi đến khi trăng lên cao, Tinh Tinh mới thỏa mãn, vui vẻ nắm tay Phó Hành chuẩn bị về nhà.

Phó Hành đi lấy xe, cô đứng ở ven đường đợi anh.

Chờ đợi nhàm chán, Tinh Tinh lắc lắc chiếc đũa phép thuật phát sáng mình mới mua, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.

"Hả, Lam Lam?"

Tinh Tunh nhìn kỹ hơn. Đó không phải là Hàn Vi Lam lúc nãy cô mới nhắc đến sao?

Hàn Vi Lam mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái, đứng xa trước cửa một cửa hàng, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông cao lớn vẻ mặt không tốt lắm.

Khoảng cách của hai người đó rất gần, Tinh Tinh không cần đoán cũng biết Hàn Vi Lam quen biết người đàn ông kia.

Nhưng vị trí cô đang đứng hơi xa, không nghe được hai người họ đang nói gì.

Nhưng từ tư thế của họ, cô cũng biết đó không phải là một cuộc trò chuyện vui vẻ gì.

"Cãi nhau sao?" Tinh Tinh nhỏ giọng thầm thì, vô ý thức đi về phía họ.

Đúng lúc này, không biết Hàn Vi Lam đã nói gì với người đàn ông kia, cô ấy bất ngờ hất tay anh ta ra và quay người bước đi.

Hướng đi tình cờ lại trùng với con đường mà Tinh Tinh vừa đi.

Hai người đối diện nhau, muốn không phát hiện ra nhau cũng khó.

Khi nhìn thấy Tinh Tinh, Hàn Vi Lam rõ ràng hơi sửng sốt, dường ngư không ngờ lại gặp cô ở đây.

Nhưng ngay lập tức đồng tử cô ấy co rút, sắc mặt thay đổi, bất ngờ lao về phía Tinh Tinh: "Mau tránh ra!"

"Bíp bíp. . ."

"A a a --!"

"Bùm!"

Tiếng còi xe, tiếng la hét của đám đông và tiếng nổ chói tai ở cuối cùng đã đồng thời kích thích trái tim của hai người đàn ông.

Phó Hành thậm chí còn không thèm đóng cửa xe, lao đến đỡ Tinh Tinh đang ngã trên mặt đất dậy và ôm chặt trong lòng.

Thanh Thanh có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy, người run rẩy không phải cô mà là người đàn ông đang ôm chặt cô.

"Em không sao, em không sao, may mà Lam Lam đã cứu em nên không bị thương chỗ nào cả."

Tinh Tinh vỗ nhẹ tấm lưng rộng rãi của Phó Hằng trấn an, lại nhớ tới Hàn Vi Lam vừa mới lao lên cứu mình, cô lập tức quay đầu lại nhìn thấy cô ấy cũng bị một người đàn ông ôm chặt trong lòng.

Sắc mặt người đàn ông kia tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh, toàn thân vẫn đang run rẩy, trạng thái của anh ta rất giống Phó Hành.


Không phải vì bọn họ yếu đuối mà do quá quan tâm đến người trong lòng mình.

Quan tâm đến mức chỉ cần có dấu hiệu mất người thương, bọn họ đã sợ hãi đến mức không thể kiềm chế được bản thân.

Tinh Tinh an ủi Phó Hành một hồi lâu, cuối cùng cũng dỗ được anh buông mình ra.

Cô xoay người đi đến trước mặt Hàn Vi Lam, lo lắng hỏi: "Lam Lam, cậu không sao chứ?"

Khoảnh khắc vừa rồi quá nguy hiểm, thấm chí Tinh Tinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Hàn Vi Lam đẩy ngã xuống đất.

Đợi đến khi cô đứng dậy mới phát hiện một chiếc ô tô hỏng đã đâm vào một cửa hàng và vẫn đang bốc khói khét lẹt.

Điều đáng chú ý là hướng di chuyển của chiếc xe này. . .

Sắc mặt Thinh Tinh tái nhợt, đó chính là nơi cô vừa đứng.

Nếu không có Hàn Vi Lam, có lẽ bây giờ cô đã phải nằm trên đất.

Không, có lẽ là đã chết rồi.

Là tai nạn, hay là có ai đó muốn giết cô?

"Đinh linh linh..." Điện thoại của Tinh Tinh đột nhiên vang lên.

Cô run run cầm điện thoại lên, bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Thật đáng tiếc, sao mày không chết nhỉ?"

"A a a a. . ." Cô bất ngờ ném điện thoại đi, đau đớn khuỵu xuống ôm lấy đầu  ngồi cuộn tròn trên mặt đất, nước mắt chảy ra không kiểm soát được.

Tại sao. . . Tại sao phải giết tôi?

Tại sao người muốn giết tôi, lại là bà.

"Tinh Tinh!" Phó Hành ôm thật chặt lấy cô, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lưng cô như muốn trấn an cảm xúc gần như sụp đổ của cô.

Tinh Tinh nắm chặt cổ áo Phó Hành, mu bàn tay căng cứng nổi đầy gân xanh, vẻ mặt hốt hoảng: "Bà ấy. . . bà ấy muốn giết em!"

Vừa dứt lời, cơ thể cô mềm nhũn và ngất đi.

"Tinh Tinh. . . Tinh Tinh. . ."

Phó Hành sốt ruột bế Tinh Tinh lên,  đi thẳng về phía xe.

Anh phải đưa cô đến bệnh viện, bọn họ phải đến bệnh viện.

-------------Hết Chương 130--------------

10/11/2023

Bất ổn quá chị em ơi! ಥ⁠‿⁠ಥ


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi