TRỞ THÀNH BÉ BI BA TUỔI RƯỠI



Editor: DiiHy
----------------o0o-------------
Ở ngoài nhà hàng, Phó Hành ôm Tinh Tinh đứng bên cạnh xe, ra hiệu cho Cố Lan mở cửa xe hộ.

"Chờ đã!" Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi.

Tay Cố Lan định mở cửa xe hơi ngừng lại, cùng Phó Hành quay người lại nhìn về phía người phụ nữ đang vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng.

Người này mặc một bộ sườn xám xẻ tà màu xanh ngọc, bước trên đôi giày cao gót tám xentimet, chạy nhanh như bay.

Cuối cùng cũng chạy đến trước mặt hai người Phó Hành, mái tóc được chải chuốt cẩn thận đã hơi rối, một vài sợi rủ xuống bên mặt, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp mà ngược lại càng tăng thêm chút quyến rũ.

"Hàn Vi Lam?" Cố Lan hơi ngạc nhiên.

Người này là bà chủ nhà hàng, sao tự nhiên lại đuổi theo bọn họ?
Anh ta nhớ là vừa nãy mình đã thanh toán tiền ăn rồi, không hề ăn chùa.

"..." Hàn Vi Lam không để ý tới anh ta, vừa nãy cô chạy quá nhanh nên bây giờ hai tay chống đầu gối, khom lưng thở hổn hển.

Sau đó đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trang điểm tinh xảo hung ác trừng Phó Hành.

"Tên họ Phó kia, anh giấu Tinh Tinh...!Tinh Tinh ở đâu rồi?"
"Cô ấy đang đi du lịch..."
Vẫn lí do trước, Phó Hành nghìn bài một điệu trả lời, nhưng với mới nói được nửa câu, đã bị Hàm Vi Lam nóng nảy cắt ngang.

"Tôi nhổ vào! Loại chuyện hoang đường này mấy người có thể lôi ra gạt đám người không rõ chân tướng ngoài kia, nhưng lão nương và Tinh Tinh từ nhỏ đã mặc chung một cái quần mà lớn lên, cô ấy là người thế nào tôi còn hiểu rõ hơn mấy người!"
Hàn Vi Lam tức đến hai má đỏ bừng, lí trí như dây cung bị đứt đoạn.

Một mỹ nhân cổ điển xinh đẹp mà mở miệng ra đều là ngữ điệu, làm cho người ta ngớ người.

Mấy nhân viên phục vụ đứng phía sau cũng bị cô ấy dọa cho hoảng sợ.

"Tinh Tinh không thể đột nhiên đi du lịch mà không nói với ai tiếng nào.

Nhất định là cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi."
Cầm điện thoại di động lên, tìm kiếm lịch sử trò chuyện gần nhất của mình và Tinh Tinh, Hàn Vi Lam thấp giọng nói: "Cô ấy đâu rồi? Mấy người mà không nói tôi sẽ đi báo cảnh sát."
Trên màn hình điện thoại của Hàn Vi Lam là tin nhắn của cô ấy với Tinh Tinh vào đêm trước khi Tinh Tinh bị thu nhỏ.

Thời gian nhắn tin vào lúc rạng sáng, nếu như Tinh Tinh có kế hoạch đi du lịch một mình đi chăng nữa thì cũng không thể đi muộn như thế này được.

Cho nên trước ngày một tháng sáu, Tinh Tinh vẫn phải ở trong nhà.

Sắc mặt Cố Lan khẽ biến, đột nhiên anh ta nắm lấy cổ tay Hàn Vi Lam, kéo cô vào một góc.

"Cho tôi mượn di động xem một chút."
"Anh có quan hệ gì với Tinh Tinh?"

Hàn Vi Lam nắm chặt di động, nghi ngờ nhìn vào mặt Cố Lan.

Vì trong quá khứ quan hệ giữa Cố Lan và Tinh Tinh xảy ra vấn đề, nên dù Hàn Vi Lam là bạn thân của Tinh Tinh thì cũng chưa gặp Cố Lan bao giờ.

Nhưng cô ấy cũng không mù, người đàn ông này và Tinh Tinh có vẻ ngoài rất giống nhau nên anh ta hẳn là có quan hệ máu mủ với Tinh Tinh.

truyện kiếm hiệp hay
Bởi vì suy đoán này mới làm cho Hàn Vi Lam buông bỏ phòng bị với Cố Lan.

"Tôi là em trai cô ấy, em trai ruột." Cố Lan nói thẳng.

"Em trai?" Hàn Vi Lam nhỏ giọng khó hiểu: "Trước kia hình như Tinh Tinh chưa bao giờ nói rằng cô ấy có một đứa em trai lớn như vậy?"
Cố Lan: "..."
Tôi nghe được, cám ơn.

"Có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một chút không?"
Chỉ vào điện thoại trong tay Hàn Vi Lam, Cố Lan kiên trì muốn xem nội dung tin nhắn bên trong.

Anh ta mới nhìn thoáng qua, dường như đã thấy được vài thông tin quan trọng, càng muốn xem rõ ràng hơn.

"Đây." Lần này Hàn Vi Lam rất sảng khoái, trực tiếp đưa điện thoại cho Cố Lan.

"Cảm ơn." Cố Lan nhận lấy điện thoại, cúi đầu xem xét.

Ngày một tháng sáu, 1:35 sáng.

【 Tinh Tinh là phú bà: Cậu ngủ chưa? Mình ngủ không được.


【 Tinh Tinh là phú bà: Gần đây mình luôn cảm thấy có gì đó không ổn.


...!
1:49 sáng.

【 Lam Lam muốn làm giàu: Mình chưa ngủ, vừa tắm xong đang đắp mặt nạ.


【 Lam Lam muốn làm giàu: Sao vậy? Người đàn bà điên kia lại quấy rối cậu? 】
【 Tinh Tinh là phú bà: Không.

Mấy hôm trước cô ta mới gửi đồ đến nên sẽ không gửi lại trong thời gian ngắn như vậy.

Nhưng mình cảm thấy rất vi diệu, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.


【 Lam Lam muốn làm giàu: Chắc chắn là người đàn bà điên kia rồi.


Cô ta chẳng phải vừa thèm muốn chồng cậu như con chó thèm xương, lại luôn muốn làm cậu ghê tởm.

Đây chính là muốn thượng vị.


...!
2:10 sáng.

【 Tinh Tinh là phú bà: Không, mình có cảm giác không phải cô ta...!】
【 Tinh Tinh là phú bà: Thôi quên đi, càng nghĩ nhiều càng thêm đau đầu.


【 Tinh Tinh là phú bà: Chồng mình về rồi, ngủ đây, ngủ ngon.


【 Lam Lam muốn làm giàu: Phi! Từ chối thức ăn khuya cho chó.

Lão nương đi tới đạp một cước.jpg】
Nội dung trò chuyện dừng lại ở đây, nhưng chi mấy câu ngắn ngủ đã tiết lộ rất nhiều thông tin.

Khó trách Hàn Vi Lam lo lắng cho Tinh Tinh như vậy.

"Người đàn bà điên hai người nói là ai vậy?"
Một giọng nói lạnh lùng kìm nén sự tức giận vang lên từ bên cạnh hai người.

Cố Lan và Hàm Vi Lam giật mình quay đầu mới biết Phó Hành đã đi đến bên cạnh họ từ lúc nào không biết, còn thấy hết nội dung cuộc trò chuyện trong điện thoại của Hàn Vi Lam.

Lúc này Phó Hành đang vô cùng tức giận, anh không hề biết có kẻ đánh vào mặt mình, quấy rối vợ mình trong một thời gian dài như thế.

Bao năm qua Tinh Tinh ngày càng trở nên lạnh lùng với anh là bởi vì người đàn bà điên kia sao?
Không chỉ mình Phó Hành, sau khi Cố Lan xem hết tin nhắn vẻ mặt cũng rất khó coi.

Chẳng qua là anh còn có một hướng suy nghĩ khác.

"Sao lại có một người phụ nữ có vấn đề về thân kinh luôn nhìn chằm chằm vào chị ấy? Người kia muốn làm gì?"
"Cụ thể là ai thì tôi cũng không biết.

Tinh Tinh không chịu nói với tôi."
Đến cả điện thoại cũng cho xem, tất nhiên Hàn Vi Lam sẽ không giấu diếm bất cứ thông tin quan trọng nào.

"Tôi chỉ biết, từ ngày Phó Hành và Tinh Tinh kết hôn, cứ cách một đoạn thời gian cô ấy đều nhận được chuyển phát nhanh của người đe dọa.

Nội dung của thư chuyển phát nhanh...!Đều là những bức ảnh thân mật của chồng cô ấy với những người phụ nữ khác nhau.


Thậm chí có thể còn có những thứ khác, nhưng Tinh Tinh không nói với tôi."
"Đến tận bây giờ?" Cố Lan kinh ngạc.

Có thể kiên trì quấy rối người khác hơn 20 năm, thù hận của người này lớn đến mức nào?
"Ừ." Hàn Vi Lam nghiêm túc gật đầu.

Cô đã từng khuyên Tinh Tinh báo cảnh sát, nhưng tìm mãi vẫn không ra kẻ tình nghi là ai.

Cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể dừng lại.

Bất giác ôm chặt đứa nhỏ đang ngủ say trong ngực, mặt Phó Hành lạnh như băng.

"Cảm ơn cô đã nói cho chúng tôi biết những thông tin này, Tinh Tinh...!Chúng tôi chỉ có thể nói với cô là hiện tại Tinh Tinh rất an toàn.

Còn những chuyện khác thì xin lỗi bây giờ chúng tôi không thể nói cho cô được."
"Anh lấy gì để cam đoan về sự an toàn của cô ấy."
Có thể là vì Tinh Tinh, Hàn Vi Lam có ấn tượng không tốt với Phó Hành, cũng không tin tưởng lời nói của anh.

"Tôi là chồng cô ấy."
Bỏ lại câu này, Phó Hành xoay người rời đi.

Hàm Vi Lam hơi sững sờ.

Sau khi cô ấy phản ứng lại, Phó Hành đã lái xe rời đi, còn để lại một làn khói.

Hàn Vi Lam đứng nguyên tại chỗ vừa bất lực vừa tức giận.

"Tên họ Phó kia, tốt nhất là anh đừng để Tinh Tinh xảy ra chuyện gì, bằng không lão nương nhất định không bỏ qua cho anh!"
***
S
au khi về nhà, trước tiên Phó Hành đưa Tinh Tinh về phòng ngủ.

Cơ thể nhỏ được bọc trong chiếc áo khoác, vừa mở ra còn có thể cảm nhận được một luồng khí nóng tỏa ra.

Tranh thủ lúc độ ấm còn chưa thay đổi, Phó Hành vội vàng nhét người vào chăn bông mềm mại, sau đó cẩn thận đắp lại chăn cho cô bé.

"Chú..." Tinh Tinh trở mình đá chăn, ngốc nghếch cười: "Ăn kẹo đường..."
"Không được ăn nhiều kẹo đường, sẽ bị sâu răng." Sau khi nói xong, Phó Hành cũng bật cười.

Anh nói với một đứa nhóc đang ngủ làm gì?
Dịu dàng đưa tay sờ đầu nhỏ của Tinh Tinh, lại nhận được cái cọ đầu vô thức từ bé con đang ngủ.

Đáy mắt Phó Hành hiện lên nét cưng chiều mà anh cũng không phát hiện ra.

Ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài tháo caravat, lôi kéo mấy lần cũng không được, sự dịu dàng lúc đầu đã bị thay thế bằng sự lạnh lùng thâm trầm.

Nhìn lại khuôn mặt đang say ngủ của Tinh Tinh, Phó Hành quay người đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ngoài một căn phòng đang đóng kín.

Nếu bây giờ Tinh Tinh tỉnh lại, nhất định bé sẽ nhận ra đây là căn phòng mình vô tình vào nhầm trong lúc chơi thám hiểm.

Ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt, Phó Hành chậm rãi đưa tay nắm lấy chốt cửa, xoay nhẹ.

Một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa đang đóng chặt mở ra một khe hở, bóng tối trong khe hở dần dần lan ra cho đến khi cửa được mở hoàn toàn.


Ánh sáng bên ngoài chiếu qua cánh cửa tràn vào bên trong căn phòng tối, bóng lưng thon dài của Phó Hành được kéo dài đến mấy cái hộp chuyển phát nhanh.

"Chú, Tinh Tinh muốn uống sữa."
Tinh Tinh tỉnh ngủ, mơ màng bò dậy, đôi tay nhỏ lần mò khắp nơi tìm Phó Hành.

Tìm mãi cũng không thấy người đâu, Tinh Tinh càng thêm tỉnh táo.

Cố mở to hai mắt, lúc này Tinh Tinh mới nhận ra trong phòng chỉ có mình bé.

Trời đã tối mà phòng còn không mở đèn.

Miệng nhỏ mím lại, Tinh Tinh sợ hãi nhìn quanh, đều là bóng tối.

Bé cảm thấy nếu không để ý sẽ có một con quái thú nhảy từ trong góc ra ăn mình vào bụng.

Bảo bảo hơi sợ.

Nỗi sợ hãi kích thích tiềm năng, Tinh Tinh trèo xuống giường với tốc độ mà ngày thường bé không thể nào đạt được, thuận lợi trèo xuống giường, chạy về phía của phòng, nhón mũi chân muốn kéo chốt cửa.

Bảo bảo muốn chạy trốn!
Đáng tiếc, tiểu gia hỏa chibi chưa đủ cao để với được chốt cửa.

Đã thử mấy lần nhưng không được, thậm chí còn nhảy lên, nhưng vẫn không chạm tới chốt cửa.

Tinh Tinh nản lòng.

Cô bé đặt mông ngồi xuống đất, chu miệng nhỏ, nước mắt tích tụ ở khóe mắt, lại cố kìm nén không cho nó chảy xuống.

"Phải...!Phải mạnh mẽ lên, Tinh Tinh là đứa bé ngoan, không được khóc nhè."
Nói như vậy nhưng đang ở trong căn phòng tối om cô bé vẫn rất sợ!
Ngay khi Tinh Tinh đang run lên vì sợ hãi, cánh cửa phòng vững chắc như núi bỗng bị mở ra từ bên ngoài, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở sau cánh cửa.

"Chú...!Chú ơi?"
Đột nhiên bị ôm vào lòng, Tinh Tinh khó hiểu duỗi tay ôm lại, còn tiện thể vỗ vỗ.

Giống như đang dỗ em bé.

Thân hình cao lớn đang ôm lấy cô bé khẽ run, Tinh Tinh tinh tường nhận ra cảm xúc bất ổn của Phó Hành.

Anh giống như đang rất tức giận, hoặc là áy náy, còn xen lẫn đau đớn và tự trách, cảm xúc rất phức tạp.

Quá rối, Tinh Tinh vẫn còn là một đứa bé nên không thể nào phân biệt rõ ràng, nhưng bé biết bây giờ Phó Hành có gì đó không ổn.

"Anh xin lỗi...!Anh xin lỗi...!xin lỗi..."
Bờ vai lạnh buốt dần dần ẩm ướt, Phó Hành đang...!Khóc sao?
"Tinh Tinh tha thứ cho chú."
Không có lời an ủi thẳng thắn, giọng sữa ngây thơ của Tinh Tinh lọt vào tai Phó Hành, làm cho anh đang nói lời xin lỗi đột nhiên dừng lại.

------------------Hết Chương 30-------------
29/05/2021
Bất ngờ đêm khuya nha mọi ngừi!❤
(〜 ̄▽ ̄)〜 (〜 ̄▽ ̄)〜 (〜 ̄▽ ̄)〜


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi