TRỞ THÀNH BÉ BI BA TUỔI RƯỠI



Cao Thông Quang là ai? Người ta chính là một nhân vật tầm cỡ trong làng giải trí đó.
So với anh ta, công ty giải trí của Phó Ti Cẩn mới mở chưa được 5 năm cùng lắm chỉ được coi là một studio nhỏ, ngay cả tư cách để người này liếc mắt qua cũng không đủ.
Hôm nay Phó Ti Cẩn có thể gặp được Cao Thông Quang ở trường mẫu giáo đúng là một bất ngờ lớn, càng không ngờ là người này còn biết hắn!
Vô tình nhìn lướt qua ông bố nhà mình đang đứng bên cạnh, Phó Ti Cẩn đột nhiên hiểu ra.
Cao Thông Quang nhận ra hắn không phải do hắn là tổng giám đốc của công ty giải trí, mà anh ta nhận ra thân phận Phó đại thiếu gia của hắn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Phó Ti Cẩn cũng không cảm thấy bài xích.
Dù sao thân phận của hắn đã được định sẵn từ khi sinh ra, hắn cũng luôn hưởng thụ tài nguyên từ gia thế của mình, bây giờ lại đi bài xích những điều này không phải quá đạo đức giả sao.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tạo được mối quan hệ tốt với Cao Thông Quang.

Nếu thành công thì sẽ rất có lợi đối với hắn và công ty trong tương lai.
May mắn thay, nơi mà bọn họ gặp nhau lại rất đặc biệt, có một chủ đề xuất sắc để mở đầu.
Hai vị phụ huynh thảo luận với nhau về một vài vấn đề của con cái, dần dần lại chuyển hướng sang công việc của mình.
Phó Ti Cẩn là bề dưới, cũng không phải đồng nghiệp của Cao đạo diễn nhưng hai người đều ở chung một cái vòng luẩn quẩn nên có rất nhiều điểm chung.
Cho nên khi nghe đạo diễn Cao hướng dẫn vài câu, hắn đã cảm thấy mình được lợi rất nhiều, nhất thời không khỏi kính nể vị tiền bối này.
Quả nhiên người này phải có một nền tảng sâu sắc mới có thể đạt đến vị trí như ngày hôm nay.
Lúc hắn ở bên này nói chuyện phiếm với đạo diễn Cao đã vô tình quên mất Tinh Tinh đang đợi bên kia.
Đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, hắn chào tạm biệt với đạo diễn Cao xong thì gói bánh đậu xanh nhỏ của Tinh Tinh đã không còn miếng nào.
Phó Ti Cẩn lập tức mặt đen.
Hắn không dám lớn tiếng nói với mấy vị trưởng bối, chỉ có thể nổi giận với thằng em trai duy nhất của mình: "Mày ăn mà không biết đường để cho anh một cái à?"
"Em cũng chỉ được có hai cái nè."
Đây là bánh Tinh Tinh cho, hắn có thể lấy được hai cái từ tay bố ruột, cậu ruột và một vị người yêu cũ của mẹ là đã liều mạng lắm rồi, lấy gì đưa cho anh trai ăn?
"A Cẩn đừng giận, cho con này."
Tinh Tinh sờ sờ đầu Phó Ti Cẩn an ủi, đặt vào tay hắn một cái bánh đậu xanh nhỏ.

Cài này là do bé giấu đi để dành cho Phó Ti Cẩn chưa được ăn bánh.
Bánh này được bà nội đầu bếp làm riêng khác với những loại bánh đậu xanh bằng bơ bán ở ngoài.
Bánh này được làm từ vỏ đậu xanh đánh mịn thành bột, sau khi phơi khô thì cho thêm đường trắng, đổ vào khuôn tạo thành những chiếc bánh nhỏ hình bông hoa rồi cho vào nồi hấp chín.

Ngoài ra trong bánh còn có cả nhân mơ khô, nho khô và nhân đậu đỏ.
Ăn vào vừa mềm vừa ngọt lại có mùi thơm thanh nhã, vừa ăn bánh vừa uống trà thì không còn gì bằng.
"Cám ơn Tinh Tinh."
Phó Ti Cẩn nở nụ cười chiến thắng, tay cầm chiếc bánh đậu xanh lên chuẩn bị nhét vào miệng.
Khóe mắt liếc qua thấy Tinh Tinh đang nhìn mình bằng ánh mắt thèm nhỏ rãi thì cái tay cầm bánh lập tức dừng lại, bẻ cái bánh đậu xanh thành hai nửa, đưa nửa lớn cho Tinh Tinh.
"Bánh to quá A Cẩn ăn không hết, Tinh Tinh có thể ăn giúp con một nửa không?"
"Được chứ." Tinh Tinh vui vẻ cầm lấy một nửa cái bánh đậu xanh kia, miệng nhỏ chứa bánh đến phồng cả má, hay tay ôm mặt say mê nói: "Ngon quá."
Nếu ngày nào bé cũng được ăn bánh đậu xanh ngon như vậy thì tốt biết bao.

Tiếc là chú không cho bé ăn quá nhiều đồ ngọt.
Để bảo vệ tiểu răng sữa của Tinh Tinh.
"Tinh Tinh, Tinh Tinh, mau lại đây, sắp đến lượt lớp chúng ta rồi."
Nghe thấy tiếng gọi vội vã của cô giáo, Phó Hành lập tức ôm Tinh Tinh qua đó.
"Lúc Tinh Tinh biểu diễn chú nhớ phải bảo A Cẩn quay lại đó."
Lúc sáng sớm mấy người đã thương lượng xong xuôi, Phó Ti Cẩn sẽ phụ trách mang máy quay để ghi lại tiết mục biểu diễn của Tinh Tinh về cho bé xem lại.
"Nhớ rồi, Tinh Tinh cố lên nhé."
Thấy Tinh Tinh muốn giơ tay sờ lên đầu, Phó Hành phải nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, cổ vũ động viên.
Sáu bạn nhỏ bước lên sân khấu dưới sự hướng dẫn của cô giáo.
Theo giai điệu dễ thương của nhạc thiếu nhi, sáu quả cầu nhỏ màu đỏ lắc lư nhảy múa, trông rất giống những chiếc lì xì đỏ đang di chuyển.
Tiết mục diễn ra suôn sẻ, chỉ có một vài bạn nhỏ làm sai động tác nhưng đều được khán giả bỏ qua vì độ dễ thương của các bé.

Tinh Tinh nhảy tốt nhất trong sáu đứa bé, từ đầu đến cuối không hề sai một động tác nào, cùng với khuôn mặt khả ái nên có không ít phụ huynh hướng địa thoại về phía bé quay chụp liên tục.
Lẫn trong đám đông, chiếc camera tối màu lại lần nữa xuất hiện.
Phía sau camera là một người mặc áo len đen đầu đội mũ lưỡi chai đen không thấy rõ mặt.
Chiếc mũ che gần hết khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng ẩn hiện trong bóng tối.
***
Buổi biểu diễn của trường mẫu giáo diễn ra rất thuânn lợi, Tinh Tinh cũng biết được hai cô giáo lén lút cho kẹo vào chiêng đồng trong phòng học kia để làm gì.
Khi những bạn nhỏ khác đều sững sờ trước cảnh những viên kẹo thi nhau rơi xuống từ chiếc chiêng đồng của ảo thuật gia, thì chỉ có mình Tinh Tinh biết được sự thật.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc bé gia nhập vào đội quân cướp kẹo!
Những viên kẹo rơi ra đều được ảo thuật gia tung về phía đám đông và một nhóm lớn trẻ con kéo theo bố mẹ lên tranh kẹo.
Tinh Tinh ỷ vào năm vị phụ huynh dáng người cao to nhà mình mà lấy được một bó kẹo lớn.
Đáng tiếc cầm kẹo còn chưa nóng tay đã bị Phó Hành tịch thu với lí do lượng đồ ngọt hôm nay của bé đã vượt chỉ tiêu.
Chỉ để lại cho bé một viên thạch hoa quả mềm mềm.
Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn theo mớ kẹo mà rưng rưng nước mắt, nhưng nay cả Cố Lan cũng không giúp đươc gì.
Phó Hành là người duy nhất có kinh nghiệm nuôi trẻ trong số năm người bọn họ, nhiều khi anh quản thúc Tinh Tinh là vì muốn tốt cho bé, những người khác hoàn toàn không thể nhúng tay vào.
"Để chú giữ hộ cho, về nhà kiếm một cái bình thủy tinh bỏ vào rồi để ở đầu giường, mỗi ngày sẽ cho Tinh Tinh hai cái, được không?"
Thấy Tinh Tinh thật sự quá tủi thân nên Phó Hành chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này an ủi.
Thà rằng mỗi ngày hai viên ăn dần dần còn hơn là bị tịch thu hết sau này cũng không có mà ăn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cái đầu nhỏ lập tức gật gật chỉ sợ chậm một chút thôi là Phó Hành sẽ đổi ý, còn không yên tâm dặn dò: "Chú không được ăn vụng kẹo của Tinh Tinh đâu đấy."
Hai người ngủ cùng một phòng, nếu Phó Hành mà có tâm tư đi trộm kẹo của bé thì khôbg phải rất dễ dàng sao.
Ngẩn người trước sự nghi ngờ của Tinh Tinh, Phó Hành đành trịnh trọng gật đầu đồng ý trước ánh mắt cười nhạo của mấy người kia.
"Yên tâm đi, chú tuyệt đối không ăn trộm kẹo của Tinh Tinh."
Được Phó Hành cam đoan, Tinh Tinh mới mỉm cười lại.

Những bạn nhỏ tham gia biểu diễn đều được nhận một túi phần thưởng, Tinh Tinh đứng xếp hàng nhận thưởng với các bạn, khi nhận xong thì lập tức cõng ba lô nhỏ chạy đến nắm tay Phó Hành về nhà.
Bách Kỳ Ngọc đã đi đón Niên Cai, hai anh em họ Phó đã rời đi khi trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục thứ ba từ dưới lên, chỉ còn Phó Hành và Cố Lan ở lại với Tinh Tinh.
Cũng may bây giờ Tinh Tinh mỗi tay nắm tay một người, không phải lo không còn tay để nắm tay người khác.
"Tối nay Tinh Tinh muốn ăn gì?"
Dù sao hôm nay nhóc con này đã vất vả biểu diễn trên sân khấu, nên phải thưởng cho một bữa thịnh soạn.
"Tinh Tinh muốn ăn..." Bé còn chưa nói xong, đã bị một giọng nữ bất ngờ cắt ngang: "Cố Lan? Phó Hành?"
Ba người cùng quay đầu lại, thấy một người phụ nữ mặc quần jean và áo len đen tay dắt một cậu bé đi đến chỗ mình.
- - Là Hàn Vi Lam.
"Hàn Vi Lam? Sao cô lại ở đây?"
Cố Lan cũng ngạc nhiên khi thấy đối phương.
"Còn không phải đến đón tiểu tổ tông này sao."
Hàn Vi Lam bóp bóp tay cậu bé, vẻ mặt ghét bỏ.
"Hàm Vi Lam, tôi không mù đâu, chị dám dùng vẻ mặt đấy nhìn tôi, về nhà tôi sẽ mách mẹ!"
Hiển nhiên tính tình đứa nhỏ này không tốt lắm, bị Hàn Vi Lam liếc một cái đã xù lông.
"Nhóc cứ mách thoải mái, dù sao mẹ cũng không nỡ đánh chị đây, nhưng chị đây lại rất sẵn lòng cho nhóc một trận đấy."
Hàn Vi Lam tràn đầy tự tin, khuôn mặt mỹ nhân cổ điển ưa nhìn đột nhiên biến thành một tên du côn lưu manh.
"Chị..."
Cậu nhóc bị Hàn Vi Lam choc tức đến mực giậm chân, lại sợ cô ấy động thủ thật nên chỉ có thể nén giận không dám nói.
"Đây là..." Cố Lan nhìn đi nhìn lại cậu bé và Hàn Vi Lam, hai gương mặt giống nhau đến mấy phần.
"Em trai tôi, bố mẹ tôi đã đi buộc ga-rô rồi mà vẫn còn để cho cá lọt lưới, lão bạng sinh châu."
"Chị mới là cá lọt lưới, một bào thai không bình thường! Chẳng qua chỉ ra ngoài trước tôi ba mươi mấy năm thôi!"
"Nhóc con ngậm miệng lại đi, còn nhắc đến tuổi tác lần nữa lão nương tuyệt giao với mi!"
Thấy hai chị em nhà người ta cãi nhau, ba người Phó Hành tự giác không quấy rầy, yên lặng đi trước.
Hôm nay Cố Lan không lái xe đến nên hắn phải đi nhờ xe Phó Hành về.
Ngồi vào trong xe, thấy Tinh Tinh đang bóc phần thưởng, Cố Lan đột nhiên thở dài: "Không ngờ nha, đôi bạn thân hai người đều gặp phải số phận như nhau."
Cha mẹ già rồi lại còn sinh con, rốt cuộc có thật sự nghĩ đến tương lai sau này của đứa trẻ sẽ như thế nào không?
Trước kia Cố Lan nguyền rủa mẹ mình sớm sẩy thai, thật ra cũng là nghĩ cho đứa nhỏ chưa chào đời kia.
Nhìn xem anh chị nó đã phải trải qua vở kịch cẩu huyết của bố mẹ ruột bày ra như thế nào.

Hơn nữa, hắn và Tinh Tinh đã được định sẵn sẽ không thể trở thành đôi anh trai chị gái tốt của đứa bé kia, không thể thay bố mẹ ruột chăm lo cho tương lai của nó.
Mới vậy thôi đã thấy cuộc sống sau này của đứa bé kia thảm đến cỡ nào.
Nếu bố mẹ hắn có thể sống lâu hơn một chút là một chuyện, chỉ sợ...
Di động đột nhiên vang lên, Cố Lan nhìn cái tên hiện lên mà nhíu mày, tiện tay ấn tắt.
Quả nhiên là nhắc tào tháo, tào tháo đến luôn.
Người bên kia có vẻ như tìm Cố Lan có chuyện gấp, bị cúp máy vẫn liên tục gọi tới.
Sau mười mấy lần liên tiếp, Cố Lan ngại phiền, nhận điện thoại với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Làm sao? Có chuyện gì nói mau lên."
"Cố Lan..."
Rõ ràng là số máy của mẹ hắn, nhưng âm thanh truyền ra từ điện thoại lại là của ba hắn.
Lúc này vẻ mặt Cố Lan mới hơi thả lỏng, hỏi: "Ông gọi có chuyện gì không?"
Giọng Cố Ngôn Dư hơi run mang theo nét hoảng sợ: "Mẹ con...!Mẹ con té xỉu, con mau đến đây.

Bố phải làm gì bây giờ?"
"Lúc này mà ông còn không gọi cấp cứu thì định làm gì nữa? Gọi cho tôi thì cũng ít nhất cũng phải ba bốn tiếng nữa tôi mới đến nơi được! Nếu thật sự muốn chờ tôi đến thì không cần phải đi bệnh viện nữa đâu, trực tiếp đưa đến nhà tang lễ luôn đi!"
C
ố Lan phiền chán tuôn ra một đoạn dài rồi tắt máy.

Sau đó lại gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa, một cuộc là gọi cấp cứu, cuộc còn lại là liên hệ với một người bạn trong thành phố nhờ giúp đỡ.
"Mẹ vợ xảy ra chuyện gì vậy?" Cố Lan mở loa ngoài nên Phó Hành cũng nghe được chuyện đã xảy ra.
"Anh rể, xem ra tối nay chúng ta không thể về nhà được rồi." Cố Lan cười khổ, hắn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Hắn thật sự muốn trở thành một người tàn nhẫn, nhưng dù sao hai người kia cũng là bố mẹ ruột của hắn.

Dù có oán hận bọn họ thế nào thì hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
"Tôi biết rồi, sau xe có bánh mì với sữa, cậu lấy cho Tinh Tinh ăn đi."
"Ừ."
Từ đây đến thành phố Lâm ít nhất cũng phải mất ba tiếng, hai người bọn họ chịu đói một chút thì không sao nhưng không thể để Tinh Tinh đói được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi