TRỞ THÀNH BÉ BI BA TUỔI RƯỠI

Editor: DiiHy

---------------------o0o-------------------

Nước gừng có thể khử lạnh. Chắc hẳn đêm qua lão quản gia đã nhận ra Tinh Tinh đang bị cảm nên sáng nay mới làm món điểm tâm này.

Hiện giờ Tinh Tinh đã khá hơn rất nhiều, giọng mũi đã giảm đi rõ rệt, hẳn là qua hôm nay có thể khỏi bệnh hoàn toàn.

"Em trai mau ăn đi, Tinh Tinh để dành cho em đó."

Cô nhóc đưa bữa ăn sáng cho Cố Lan, vẫn không quên kể công.

"Thật vậy hả? Tinh Tinh ngoan quá đi."

Cố Lan cố ý làm ra vẻ khoa trương khen ngợi Tinh Tinh, làm cho nhóc con cười tủm tỉm xấu hổ che mặt.

Bữa sáng còn chưa ăn xong thì có hai vị khách không mời mà đến.

Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc.

Cố Lan biết việc mình mang Tinh Tinh ra viện không thể giấu được bọn họ, nhưng không ngờ hai người này lại tìm đến cửa nhanh như vậy.

Đây là không muốn cho chị em bọn họ có thời gian riêng tư?

Trên mặt Cố Lan lộ ra sự ghét bỏ không hề che giấu, anh không nhưng không buông thìa xuống mà cầm bát lên hai ba lần. Sau khi ăn uống xong xuôi đôi mắt đào hoa rất giống Tinh Tinh mới nghếch lên.

"Không biết là mới sáng sớm hai vị có việc gì mà đã vội vàng đến Cố gia chúng tôi chơi thế này?"

"Đêm qua cậu đột ngột dẫn Tinh Tinh xuất viện sao không báo cho chúng tôi?" Bách Kỳ Ngọc bình tĩnh mở lời chất vấn.

Khí thế anh rất mạnh, bộ quần áo thoải mái thường ngày mặc trên người anh căng chặt như quần áo bó, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên giống như báo săn đang chờ thời cơ để lao lên cho kẻ địch một đòn trí mạng.

Bị người như vậy nhìn chằm chằm, ngay cả Cố Lan cũng bất giác siết chặt sống lưng, vô thức tiến vào trạng thái cảnh giác phòng bị.

"Làm sao? Mới sáng sớm mấy người đã hùng hùng hổ hổ xông vào nhà tôi còn hỏi tội tôi nữa à?" Cố Lan không hề lưu tình chế nhạo lại.

Cố Lan thấy càng ngày càng ghét hai người đàn ông này, mặc dù một người trong đó là anh rể anh, người còn lại là người theo đuổi chị gái.

Cơ mà vì điều này nên anh mới càng ghét bọn nó hơn.

Nghĩ đến mấy thứ mới tìm được gần đấy, mắt anh tối sầm lại, đột ngột quay sang nhìn chằm chằm Phó Hành.


"Nghe nói tiểu tình nhân của anh về rồi à? Cô ta còn ở tiệc rượu bôi xấu chị tôi để tôn vinh tình yêu vĩ đại của hai người nữa cơ đấy."

Phó Hành khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Tôi không có tiểu tình nhân."

"Ha ha. . ." Anh nghĩ tôi tin chắc.

Gần đây Cố Lan mới nghe được tin này từ một người bạn, hai ngày nay trong vòng luẩn quẩn của bọn họ xuất hiện một người quen cũ.

Vị này không chỉ là nữ thần của vô số người trong vòng, mà còn được công nhận là tình nhân nhỏ của Phó Hành.

Nghe nói năm đó khi chị anh điên cuồng mê luyến Phó Hành, đã không từ thủ đoạn bức ép tình nhân nhỏ rời đi, thành công cướp người về tay.

Kết quả là bây giờ hai đứa bé của chị anh đều đã trưởng thành, bà thím này quay về đây làm gì?

Sài lang ngửi thấy mùi thịt -- ngo ngoe rục rịch?

Vốn dĩ Phó Hành còn chưa cho Cố Lan một lời giải thích thỏa đáng về việc đơn ly hôn, bây giờ còn lòi ra một tiểu tình nhân, anh có thể nhìn anh ta thuận mắt mới là lạ.

Nếu không phải Tinh Tinh còn bé, anh đã khuyên chị gái nhanh chóng ly hôn rồi cầm tiền rời đi từ lâu rồi.

Nhìn chướng cả mắt.

Mỗi ngày trôi qua đều có chuyện không hay.

Còn cả chuyện chị anh bị người hâm mộ cuồng nhiệt của Phó Hành tra tấn trong nhiều năm qua là một món nợ khó tính toán.

Đưa tay sờ khuôn mặt ngây thơ của Tinh Tinh, Cố Lan rũ mắt dừng lại suy nghĩ trong đầu, đột ngột nói: "Nếu. . . Tôi nói là nếu, một ngày nào đó chị tôi biến trở lại, anh định như thế nào."

"Đã nửa năm rồi." Phó Hành lạnh nhạt nhắc nhở.

Đã nửa năm trôi qua, cơ thể Tinh Tinh vẫn không có bất cứ dấu hiệu nào, rất có thể, cả đời này cô sẽ. . .

"Từng khôi phục một lần."

Đồng tử Phó Hành co rụt lại, bất ngờ quay đầu trừng mắt nhìn Bách Kỳ Ngọc.

Câu này có nghĩa giống như những gì anh đang nghĩ đến sao?"

Bách Kỳ Ngọc không hề do dự nhìn thẳng vào Phó Hành, bỏ qua động tác muốn ngăn cản anh nói ra bí mật của Cố Lan mà nói thẳng: "Tinh Tinh từng biến trở lại một lần ở bệnh viện, lúc đó cô ấy đang sốt cao."

"Sốt cao?" Việc này Phó Hành hoàn toàn không biết gì.


Hóa ra Tinh Tinh bị cảm mạo còn chuyển thành sốt cao.

Khi đó cơ thể cô đột ngột thay đổi khiến cho Bách Kỳ Ngọc và Cố Lan không dám đi tìm bác sĩ đến khám, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô khôi phục lại dáng vẻ trưởng thành trong thời gian ngắn, rồi thu nhỏ lại lần nữa.

Giống như đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng.

"Anh nói với anh ta làm gì?" Cố Lan khó chịu đứng bật dậy.

"Cậu còn định gây sự đến lúc nào?"

Ánh mắt chim ưng của Bách Kỳ Ngọc đáng sợ như mũi tên, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thấu trái tim Cố Lan, nhìn thấu hết thảy tâm tư anh.

"Cố Lan, cậu đã không còn là đứa trẻ năm đó chỉ biết khóc nhè trốn sau lưng chị gái, lại càng không có ai có thể dung túng cho những hành động tuỳ hứng của cậu. Bây giờ Tinh Tinh  rất nguy hiểm, chúng ta không thể đấu đá nội bộ, sẽ chỉ làm cho kẻ địch thống khoái chế nhạo mà thôi."

Bách Kỳ Ngọc ngừng một lúc, giọng khàn khàn: "Tôi nhận được tin, người đó. . . đã ra tù."

Đồng tử đột ngột co lại, Cố Lan ngẩng đầu, vẻ mặt rất xấu; "Anh nói. . . Ai?"

"Cậu biết đó là ai."

Đương nhiên là anh biết, nhưng anh không dám tin, hoặc có thể nói là. . . sợ hãi.

Cố Lan nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy, nhưng khi anh mở miệng làm lộ ra vẻ hoảng sợ: "Tôi nhớ là ông ta còn một năm nữa mới đến thời hạn thi hành án, sao có thể ra ngoài sớm như vậy?"

Bách Kỳ Ngọc bất giác đưa tay sờ túi mới nhận ra mình đã cai thuốc, anh tự nhiên hạ tay xuống, duy trì sự bình tĩnh chưa từng có.

"Thực ra người đó đã ra tù từ tám năm trước. Vì có biểu hiện tốt trong thời gian thụ án nên được thả sớm."

"Đừng nói đùa." Khóe môi cứng đờ, Cố Lan muốn cười châm chọc nhưng không thành.

Anh tê liệt ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt lấy tay cầm: "Loại ác ma đó, sao có thể. . . sao có thể được thả ra trước?"

Vài cảnh tượng u ám liên tục lóe lên trước mắt anh.

Con hẻm tăm tối. . .

Con người liên tục giãy giụa. . .


Còn có. . .

Máu đỏ tươi gay mắt từ từ lan trên mặt đất. . . 

Ngay sau đó hai mắt cùng miệng bị bịt kín, bị nhốt trong một môi trường khép kín, bên tai văng vẳng giọng nói thầm thì của ác ma.

"Đừng để tao phát hiện. . . Trốn cho kĩ, đừng có mà bước ra, bằng không, tao giết hết. . ."

Phó Hành trầm mặc nghe hai người trước mặt nói mê mang, anh không biết bọn họ đang nói đến chuyện gì, nhưng anh có thể trích xuất rất nhiều thông tin từ đây.

Một kẻ có uy hiếp rất lớn với Tinh Tinh và Cố Lan đã ra tù, là tội phạm cực kỳ nguy hiểm. Người này là sự tồn tại mà Cố Lan vô cùng kiêng kị.

"Tất cả những việc này, có liên quan đến hắn không?"

Phó Hành đang đề cập đến những việc ác ý nhằm vào Tinh Tinh cũng như đoạn ghi âm uy hiếp.

Anh vẫn còn nhớ khi Tinh Tinh nghe được đoạn ghi âm bị bóp giọng cũng có dáng vẻ sợ hãi giống như Cố Lan bây giờ.

Nhưng khi đó Cố Lan cũng nghe thấy đoạn ghi âm uy hiếp, cậu ta không có phản ứng gì cả.

"Không nhất định."

Bách Kỳ Ngọc lắc đầu, nhưng không hoàn toàn phủ nhận suy đoán của Phó Hành.

"Những manh mối chúng ta tra được đều rất rời rạc, nhưng khi hợp chúng lại sẽ phát hiện ra không chỉ một người đang nhắm vào Tinh Tinh. Những người này tưởng như không liên quan nhưng đôi khi chúng lại có những sự trùng hợp đáng kinh ngạc. Vì vậy chúng ta không thể xác định được là có nhiều kẻ địch hay từ đầu đến cuối chỉ có một người."

"Tình huống bây giờ của Tinh Tinh rất nguy hiểm." 

Phó Hành tỉnh táo bổ sung những lời Bách Kỳ Ngọc chưa nói hết: "Vậy nên chúng ta không thể tiếp tục bị động chịu trận."

Bách Kỳ Ngọc khoác vai Phó Hành cười đầy khoa trương tùy ý: "Thông minh đấy người anh em, bình thường anh có chơi game không? Chỉ sau khi tiêu diệt hết đám tiểu yêu quái thì boss lớn mới xuất hiện."

"Trước tiên chúng ta cần mồi nhử." Cả Bách Kỳ Ngọc và Phó Hành đều nhìn về phía Cố Lan.

Cố Lan nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú có phần tương tự Tinh Tinh giờ lại lộ ra vẻ mê mang giống y đúc tiểu Tinh Tinh.

Hình như anh vẫn chưa hiểu lắm vấn đề mà Phó Hành cùng với tình địch Bách Kỳ Ngọc đang bàn bạc thì phải.

***

Dạo gần đây toàn bộ giới thượng lưu thành phố N đang xôn xao một tin đồn nóng hổi.

Sau khi tình nhân nhỏ của chủ tịch Phó về nước thì phu nhân chủ tịch người được đồn là đã đi du lịch nước ngoài trong thời gian dài cũng trở lại.

Có không ít người suy đoán rằng Cố Tinh Tinh nghe được tin tức, đứng ngồi không yên nên vội vàng quay về.

Cũng có người cho rằng đây là trùng hợp, nhưng rất nhanh bị đánh trở lại, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như thế.


Lại nói đến tiểu tình nhân của chủ tịch Phó, thân phận cũng không tính là phức tạp.

Cô ấy tên là Trình Tiêu Tiêu, gia cảnh bình thường, nhờ thành tích học tập xuất sắc mà thi đậu vào cùng trường đại học với Phó Hành.Vì có vẻ ngoài thanh lệ, tính cách ôn hòa, nên nhanh chóng được phong làm hoa hậu giảng đường, cũng coi như là một trong số những nhân vật phong vân của trường hồi đó.

Trình Tiêu Tiêu và Phó Hành quen biết nhau trong một buổi tụ họp sinh viên, khi đó hai người đều bị bạn bè kéo đến tham gia.

Lúc ấy Phó Hành có cảm giác gì với Trình Tiêu Tiêu không thì quần chúng ăn dưa cũng không biết, nhưng Trình Tiêu Tiêu chắc chắn có ấn tượng tốt với Phó Hành.

Dù sao thì từ sau lần đó, Trình Tiêu Tiêu vẫn luôn tìm mọi lí do để tiếp cận Phó Hành, cô ấy cũng không trực tiếp bày tỏ cảm xúc của mình ma chỉ coi anh như bạn học. Hai người ở cùng nhau chủ yếu thảo luận về vấn đề học tập.

Theo thời gian, trong mắt mọi người họ dần trở thành cặp đôi gắn với nhau như hình với bóng.

Vốn dĩ quần chúng ăn dưa còn tưởng rằng Trình Tiêu Tiêu có thể thành công hái được bông hoa cao lãnh Phó Hành, ai ngờ nửa đường nhảy ra một Cố Tinh Tinh chặn đầu.

Cố Tinh Tinh vừa vào trường đã cao giọng tuyên bố muốn theo đuổi Phó Hành. Cô gái nhỏ như lửa ra tay rất nhanh.

Không chỉ mỗi ngày cọ thang máy với Phó Hành để lên lớp mà sau khi tan học cũng kiếm cớ đến gần.

Nhìn qua thì có vẻ giống như thủ đoạn của Trình Tiêu Tiêu, nhưng khác ở chỗ Cố Tinh Tinh không ngần ngại để lộ tâm tư của mình ngay từ ban đầu.

Với cô, thích thì thẳng thắn bày tỏ, không che che giấu giấu.

Cô còn có một ưu thế rất lớn, Cố gia cũng là hào môn giống như Phó gia.

Cưới Trình Tiêu Tiêu không thể giúp cho Phó Hành có được bất kì trợ lực nào. Kết hôn với Cố Tinh Tinh, anh không phí chút sức lực nào cũng có được 30% cổ phần Cố thị.

Hiển nhiên là có rất nhiều người biết đến di chúc năm đó của Cố lão phu nhân.

Ba mươi phần trăm cổ phần Cố thị là khái niệm gì chứ?

Đây chính là khối tài sản mấy chục tỷ đó!

Với loại câu hỏi trắc nghiệm này, liệu có ai chọn sai?

Trong mắt người giới thượng lưu, Phó Hành với Cố Tinh Tinh kết hôn là điều hiển nhiên, mà Trình Tiêu Tiêu sau khi thất bại đã bỏ ra nước ngoài?

Điều này có gì đáng chú ý.

Kết quả là hơn hai mươi năm trôi qua, người phụ nữ tự xưng là tiểu tình nhân lại lần nữa xuất hiện, hoa tàn ít bướm quay lại cạy góc tường?

Không ít phu nhân âm thầm nghiến răng, tuyệt đối không chịu thừa nhận rằng họ đang ghen tị với khuôn mặt xinh đẹp như băng sương của người kia.

Một người phụ nữa hơn bốn mươi tuổi lại trông như hai mươi mấy tuổi. Đây không phải là yêu tinh thì là gì?

----------------To be continued-------------

14/07/2022


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi