TRỞ THÀNH BÉ BI BA TUỔI RƯỠI

Editor: DiiHy

-----------------------o0o--------------------

"Đi!" Bách Kỳ Ngọc nhanh chóng quyết định, hai người đàn ông cứ vậy bước lên một chiếc bè trúc.

Tuy rằng hai người đều không béo, nhưng dáng cao, cân nặng cũng không nhỏ, khi bước lên bè trúc có thể cảm nhận rõ chiếc bè đang chìm xuống, thậm chí nước cũng sắp chạm đến đế giày.

Cảm giác lung lay sắp đổ hiện lên trong lòng.

Người chèo bè điều chỉnh vị trí của mình, chống gậy trúc đứng bên cạnh Phó Hành kêu lên: "Mời quý khách ngồi xuống để chúng ta bắt đầu khởi hành."

Bè trúc nổi trên mặt nước, mặt sông vừa nãy còn gợn sóng giờ đã trở nên yên bình.

Đúng như dự đoán của hai người, chiếc bè trúc thực sự rất an toàn, thậm chí Phó Hành còn nhận ra ngay cả người đi bộ trên bờ còn đi nhanh hơn họ.

Hai người còn cho rằng đây là tốc độ bình thường, nhưng người chèo bè sau lưng bất chợt nói một câu: "Quý khách hơi nặng, chèo bè sẽ tốn sức hơn so với những người khác."

Phó Hành: ". . ."

Bách Kỳ Ngọc: ". . ."

Nếu không bận tâm hình tượng, cả hai thực sự muốn che mặt.

Quá mất mặt, quá xấu hổ.

Vào những lúc thế này vẫn nên tìm một chủ đề để nói chuyện, mặc dù Phó Hành không nghĩ rằng mình và tình địch có thể nói chuyện gì.

"Chuyện của Tinh Tinh. . ."

"Tinh Tinh. . ."

Hai người cùng lúc mở lời, cũng đồng thời dừng lại, cuối cùng vẫn do Bách Kỳ Ngọc nói trước: "Sau khi Tinh Tinh thu nhỏ chắc hẳn đã mang đến cho anh rất nhiều bất ngờ."

Anh không biết tại sao mình lại nói về chuyện này.

"Ừ." Phó Hành không phủ nhận: "Cô ấy rất khác so với những gì tôi biết trước kia."


"Sao lại khác?"

"Trước đây Tinh Tinh rất lãnh đạm, cũng rất ít khi cười, thỉnh thoảng cô ấy cười lại tạo cho tôi cảm giác không thật lòng, ngoài cười nhưng trong không cười, giống như là đang đeo mặt nạ vậy, nhìn qua thì rất thân thiện gần gũi nhưng thực ra lại có khoảng cách. Có lẽ hai đứa bé cũng có cảm nhận tương tự như tôi."

"Hình tượng một phu nhân hào môn cao quý lãnh diễm đúng không?"

Bách Kỳ Ngọc tóm gọn lại một câu, Phó Hành không nói gì xem như ngầm thừa nhận.

Trong vòng tròn của bọn họ có rất nhiều người như vậy, nhưng hầu hết đều là những người bằng mặt không bằng lòng với chồng, hết hi vọng vào gia đình và hôn nhân, chỉ muốn giữ vững thân phận phu nhân của mình.

Các cô mang trên người danh hiệu phu nhân hào môn, nhưng thật ra nó lại giống như một chức vụ.

Muốn ngồi được ở vị trí này cần phải thể hiện được tố chất chuyên nghiệp tương xứng với vị trí, những thứ xa xỉ như tình yêu không phải thứ họ muốn mà có được.

Tất nhiên cũng có một số người sẽ tìm kiếm tình nhân bí mật.

Dù sao chồng cũng ở bên ngoài bao nuôi tình nhân thì các cô cũng tìm kiếm niềm vui mới, chuyện này không có gì to tát, hầu hết các cặp vợ chồng đều chấp nhận kiểu chơi này, thời gian trôi qua cũng dần lắng lại.

Nhưng Phó Hành luôn nghĩ rằng anh và Tinh Tinh không giống vậy.

Hai người từ mối tình đầu đi cùng nhau đến tận bây giờ, dù hôn nhân có chút yếu tố thương mại nhưng nếu Phó Hành mà không thích Cố Tinh Tinh thì ai có thể ép buộc được anh.

Chưa kể vợ chồng hai người vừa kết hôn xong đã sinh liên tiếp hai đứa.

"Tôi không biết tại sao Tinh Tinh lại trở nên như vậy."

Có lẽ thời gian có thể thay đổi một con người và Tinh Tinh chỉ thay đổi sau khi gặp được anh.

"Anh sai rồi." Bách Kỳ Ngọc lạnh lùng nói: "Tinh Tinh chưa bao giờ thay đổi."

"Trong trí nhớ của tôi, Tinh Tinh là một thiếu nữ rực rỡ như ánh mặt trời, cô ấy rất nghĩa khí, chỉ cần bạn bè có chuyện nhờ giúp, cô ấy sẽ ủng hộ hết mình mà không yêu cầu gì, cũng giúp đỡ rất nhiều người gặp khó khăn. Tinh Tinh cũng là một cô gái hiền lành, thích những con vật nhỏ lông xù, nhưng lại càng thích khủng long to lớn dũng mãnh, có đôi khi lại là một đứa nhỏ khó chiều."

Nói đến đây Bách Kỳ Ngọc cười khẽ, giống như đang nhớ lại chuyện tốt đẹp ngày xưa.

"Vì thiếu tình yêu thương của gia đình nên cô ấy luôn cẩn thận để làm hài lòng những người mà mình quan tâm, cũng bởi cô ấy sợ mất đi. Nhưng Tinh Tinh lại không biết cách lấy lòng mọi người, luôn dễ dàng biến khéo thành vụng, lòng tự trọng cũng rất cao, bị người ta hiểu lầm cũng cứng đầu cứng cổ chịu đựng, đánh chết cũng không chịu thua, cùng lắm là chỉ giải thích thêm một câu vì chính mình."


"Nhìn thì kiên cường như một con nhím nhỏ, nhưng thực ra lại là một người có trái tim mềm mại và nhạy cảm."

Quay đầu lại nhìn thẳng vào Phó Hành: "Tinh Tinh như vậy nên một khi ai đó có thể nhìn thấu vẻ bề ngoài mà cô ấy dựng lên, dành cho cô một chút dịu dàng, cô ấy sẽ giống như một con thiêu thân lao vào lửa, dù biết ngọn lửa đó có thể g.iết c.hết mình."

Mặt Phó Hành căng cứng không nói nên lời.

Anh chợt nhớ tới người vợ trong trí nhớ, tháo bỏ lớp mặt nạ lãnh đạm bao năm qua, thật ra rất lâu rất lâu trước kia cô từng sinh động hoạt bát như vậy trước mặt mình.

Cô sợ lạnh khi ngủ, luôn thích nằm cuộn mình lại.

Phó Hành không nhớ mình đã từng thấy ở đâu, nói rằng đây là một tư thế ngủ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Sau khi kết hôn, tư thế ngủ của cô liền trở thành cuộn tròn trong lòng anh, vì nhiệt độ cơ thể anh cao, bị cô coi thành một cái lò sưởi.

Tinh Tinh còn bị lạnh 4 cung và thiếu máu trầm trọng, mỗi lần dì cả đến đều rất đau, có lần còn đau đến ngất xỉu.

Những lúc như vậy, tính khí cô sẽ trở nên cáu kỉnh, thấy người nào liền mắng người đó, ngay cả không khí cũng làm cô cảm thấy khó chịu.

Tinh Tinh cũng là người rất dễ dỗ, cô rất thích đồ ngọt nên những lúc như vậy chỉ cần mua cho cô một ly trà sữa là có thể dỗ cô vui vẻ, một ly không được thì thêm một ly nữa.

Nhưng uống nhiều trà sữa không tốt cho cơ thể nên Phó Hành không thích cho Tinh Tinh uống.

Hình như sau này cô rất ít uống trà sữa lại, thậm chí mấy năm gần đây Phó Hành không thấy cô uống nữa, ngay cả đồ ngọt cũng ít ăn.

Vì mấy người đàn ông trong nhà không quá thích đồ ngọt.

Tinh Tinh nói với đầu bếp không cần làm riêng cho mình vì như vậy rất phiền phức, cô cũng không ăn nữa.

Còn gì nữa?

À, Tinh Tinh có khung xương nhỏ nhìn qua thì gầy nhưng thực ra vẫn có da có thịt, khi thành niên cô cao 1m66 nặng hơn một trăm cân*, về sau hình như giảm xuống còn khoảng chín mươi cân, thạm chí còn chưa đến chín mươi thì phải?

*Một cân bên Trung Quốc xấp xir 0,5kg bên Việt Nam.


Những thay đổi này bắt đầu từ khi nào?

Phó Hành đã không còn nhớ nổi nữa, hai người đã ở bên nhau quá lâu và anh bất giác bỏ qua rất nhiều những thay đổi nhỏ trong cuộc sống.

Bởi vì anh làm việc cả ngày ở công ty, một tháng mà có đến nửa tháng về nhà đã là không tệ.

Trong nửa tháng này, ngoài những lần ngoại lệ, hầu như anh đều đi sớm về trễ, khi đi thì Tinh Tinh chưa dậy, khi về cô ấy đã đi ngủ, cho nên có về nhà hay không cũng không có gì khác biệt, vì hai người vốn không chạm mặt nhau.

Trước đây Tinh Tinh sẽ thức đêm đợi anh, sau nhiều lần không chờ được anh về, cô tự mình nhận ra và bắt đầu đi ngủ trước.

Đối với chuyện này Phó Hành cũng không nói gì, dù sao thời gian nghỉ ngơi của anh và vợ không đồng bộ, không thể trách ai cả.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn nên trách anh.

"Là do tôi, là tôi biến Tinh Tinh trở thành dáng vẻ như vậy."

Anh cúi đầu, nhìn những đuongfw vân tay rõ ràng trong lòng bàn tay, dường như lại thấy được cảnh máu tươi đầm đìa.

Hoá ra chính anh là người đã g.iết c.hết Tinh Tinh hoạt bát đáng yêu ngày ấy.

"Tôi rất hối hận." Bách Kỳ Ngọc không quan tâm đến sự hối hận của Phó Hành: "Nếu như năm đó tôi không rời đi thì có lẽ bây giờ kết cục đã khác."

"Tiếc là không có nếu như, bây giờ Tinh Tinh là vợ tôi."

Vừa nghe thấy những lời khiêu khích của Bách Kỳ Ngọc, Phó Hành phản xạ có điều kiện dựng lên đề phòng, phản kích lại.

"Tôi biết." Bách Kỳ Ngọc cười khổ, bất giác nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong nước, cảm thấy mình đang hỗ trợ cho tình địch.

"Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, tôi hiểu Tinh Tinh hơn anh, vì đôi ba mẹ cực phẩm đó mà Tinh Tinh cảm thấy sợ hãi với hôn nhân, nhưng năm đó cô ấy lại cố chấp phải gả cho anh. . ."

Bách Kỳ Ngọc không thể nói nốt những lời còn dang dở, nhưng Phó Hành lại hiểu anh ta muốn nói gì.

Vì Cố Tinh Tinh yêu anh, cho nên cô cố chấp bước vào hôn nhân mà cô từng cảm thấy như địa ngục.

Cô cho rằng Phó Hành không giống với bố mẹ mình, anh có thể cho cô hạnh phúc, nhưng cuối cùng anh lại biến thành một phiên bản khác của bố mẹ cô.

Không, không giống.

Ít ra thì bố mẹ Cố thật lòng yêu nhau, dù bọn họ có đối xử với con cái của mình tệ đến thế nào thì phần tình cảm này cũng không thể nghi ngờ. Mà Cố Tinh Tinh lại không thể cảm nhận được một chút tình yêu nào từ Phó Hành.

Cô cố gắng chống đỡ gia đình của mình, và cuối cùng lại phát hiện ngôi nhà này đầy rẫy những tuyệt vọng, trong nhà không ai thực coi cô là một người vợ, người mẹ, hay thậm chí là chị gái.


Một con người luôn cố gắng rồi đến lúc cũng mỏi mệt, thất vọng và tự nhiên muốn ra đi.

Nếu cô vứt bỏ hết tất cả những thứ này, chỉ còn lại một mình thì có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn không?

Dù sao thì các con cũng đã trưởng thành, chồng cũng có công việc của riêng anh, quan hệ của cô và em trai thì lạnh nhạt, con gái nuôi đã ra nước ngoài du học, không còn ai cần Cố Tinh Tinh nữa, sự tồn tại của cô trong cái gia đình này không còn bất kì ý nghĩa gì.

"Chiêm chiếp. . ." Tiếng chim kêu không còn lanh lảnh như trước mà mang theo vài phần sa sút, con chim nhỏ trông có vẻ ủ rũ đáp xuống lan can trên bè trúc của Tinh Tinh.

"Mi buồn sao?"

Bàn tay nhỏ chạm nhẹ lên đầu con chim, đầu ngón tay cảm nhận được sự mềm mại của lớp lông vũ.

"Chiếp. . ." Chim nhỏ cọ đầu vào lòng bàn tay Tinh Tinh, tựa như muốn cô bé an ủi.

Tinh Tinh không phụ hi vọng của chim nhỏ, hai tay nâng con chim lên. . . ôm vào lòng, cô bé còn cảm thấy không đủ, lại kéo áo khoá ra cho chim nhỏ vào trong sưởi ấm.

Cô giáo nói vào mùa đông chim chóc rất sợ lạnh, có phải chim nhỏ chịu rét nên mới buồn không?

Người chèo bè chuyên tâm làm việc của mình, Phó Ti Cẩn cầm điện thoại nhắn tin với ai đó không chú ý đến động tĩnh của Tinh Tinh.

Khi anh quay đầu lại đã thấy Tinh Tinh mở khoá áo khoác, hình nhue trong lòng còn đang ôm cái gì đó, anh nghi ngờ hỏi: "Tinh Tinh, trong áo của mẹ có gì vậy?"

"Là chim nhỏ!"

Tinh Tinh vui vẻ mở áo ra cho Phó Ti Cẩn xem.

"Con chim nào?" Phó Ti Cẩn không thấy gì.

"Ở trong đây mà." Tinh Tinh cúi đầu, ngơ ngác nhìn đôi tay trống trơn: "Chim nhỏ đâu rồi?"

Cô bé lục tung khắp người: "Lạ thật, vừa rồi chim nhỏ còn ở đây mà."

"Chắc là bay mất rồi." Phó Ti Cẩn không thấy con chim nào nên chỉ có thể nói với Tinh Tinh như vậy.

"Tinh Tinh còn chưa chào tạm biệt với chim nhỏ nữa." Tinh Tinh có chút thất vọng.

----------------Hết Chương 81----------------

13/09/2022

Hy: Ngồi edit chương này mà tui thấy thương Tinh Tinh quá ಥ⁠╭⁠╮⁠ಥ, cả nhà không có một ai hiểu cô ấy hết, cô ấy cũng rất cố gắng chịu đựng hai mấy năm cho đến khi con khôn lớn rồi mới buông tay cho bản thân.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi