TRỞ THÀNH DÌ NHỎ CỦA PHÁO HÔI THIÊN TÀI

Editor: VanChiTien

Beta: Kỷ Kỷ

Trương Khải Minh vội đến nỗi chân không chạm đất.

Tiệm cầm đồ ở rất xa, hắn mất một buổi sáng để chuộc lại TV với máy may về nhà, sau đó còn phải đưa Hiên Hiên sang ngoại (Hoàng gia) ở tạm.

Hoàng Hiểu Quân chột dạ trốn ra ngoài, Trương Khải Minh cũng không quản, bộ dạng hai mắt đỏ bừng như muốn gϊếŧ người, thả Hiên Hiên xuống nói, "Nếu Hoàng Hiểu Quyên không được thả, tôi sẽ ly hôn với cô ta."

"Đứa trẻ này tôi cũng không cần, còn nữa, công việc của Hoàng Hiểu Hà cũng không giữ được đâu!"

Nhà họ Hoàng không dám nói thêm, tiền lương Hoàng Hiểu Hà mang về chính là nguồn thu nhập ổn định của một nhà bọn họ, tuyệt đối không thể mất.

Bà Hoàng lập tức đón Hiên Hiên, tỏ vẻ sẽ chiếu cố thằng bé này thật tốt.

Đến nỗi có tốt được hay không, Trương Khải Minh một chút cũng không quan tâm.

Xử lý Hoàng gia xong, lại về nhà đánh điện thoại ôn hòa báo với Hạ Miên, "Ngày mai em đi xe mất bao lâu? Để anh đến nhà ga đón."

Bên kia điện thoại là bác cả, bác lạnh lùng nói, "Ý của cậu là để hai đứa nhỏ tự mình ngồi xe về thành phố? Trương Khải Minh, cậu là người đầu tiên trong đời này tôi nhìn lầm!"

Trương Khải Minh biết Hạ Miên nhất định đã nói gì đó, căm tức không tả nổi.

Nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục cẩn thận, "Nhìn xem, là em vội quá rồi, ngày mai em sẽ đến đón hai đứa nhỏ. Bác đừng nóng giận......"

Mới sáng sớm Trương Khải Minh đã lái xe tới huyện Minh Khê, tính đón Hạ Miên cùng Tiểu Phong xong là đi ngay, mấy ngày qua hắn thật sự nhịn đủ rồi, không muốn đến chỗ chủ nhiệm thấp hèn xin nghỉ nữa.

Hạ Miên đương nhiên không thể để hắn toại nguyện, chuẩn bị đẩy quả bóng sát khí này cho chú hai.

Nhưng mà thời điểm đối mặt, bộ dạng của Trương Khải Minh vẫn khiến Hạ Miên ghê tởm.

Lúc ấy cô mang Tiểu Phong đến nhà bác cả xem Cường Cường dạy cậu đánh nguyên bảo.

Trương Khải Minh vừa vào cửa liền phảng phất như mình là người cha yêu thương con, ngữ khí kích động, "Tiểu Phong!"

Sau đó từ ái dang hai tay muốn ôm Tiểu Phong vào lònh, "Tiểu Phong à, con nhớ ba không?"

Khuôn mặt cậu nhóc sợ tới mức trắng bệch, ném giấy nguyên bảo chạy nhanh về chỗ Hạ Miên, "Dì nhỏ."

Hạ Miên ôm chặt cậu, vợ chồng bác cả cũng chắn trước mặt Trương Khải Minh, chất vấn vết thương trên người thằng bé là thế nào, Trương Khải Minh còn rất thành khẩn xin lỗi, thậm chí còn rớt vài giọt nước mắt.

Tư thái khóc lóc thảm thiết kia, làm vợ chồng bác cả hoàn toàn không có cách nào nói thêm.

Có thân phận cha của Tiểu Phong, chính là tấm chắn kiêu ngạo lớn nhất của hắn.

Hạ Miên cực kỳ cảm tạ vì mình đã chuẩn bị chú hai.

Người mặt dày vô sỉ thì phải dùng loại mặt dày vô sỉ đối phó.

Thím hai khóc trời than đất lên sàn, "Ai nha, Tiểu Phong đáng thương của thím, cha con đúng là không bằng đám đồ vật vô tri mà! Ai ngờ năm đó Xuân Xuân nhà ta lại gả cho một tên súc sinh như vậy chứ......"

Chú hai cũng lau lau mắt, chỉ vào Trương Khải Minh nói, "Lúc trước tôi đã biết cậu không phải người tốt lành gì mà, không thể tin được còn dám ngược đãi Tiểu Phong! Tôi nói cho cậu biết, đừng có mơ đưa Tiểu Phong đi!"

Trương Khải Minh nhìn thấy chú hai, sắc mặt vô cùng khó coi, "Chú......"

"Đừng gọi tôi là chú, tôi không có loại cháu rể súc sinh này." Ông ta nói, "Nếu cậu không thành tâm nuôi đứa nhỏ, vậy thì để tôi nuôi Tiểu Phong!"

"Nhưng tôi mới là cha Tiểu Phong!" Trương Khải Minh hiển nhiên cũng biết chú hai khó chơi, nói thẳng, "Nó phải theo tôi!"

"Có cái rắm!" Chú hai trừng mắt, "Cậu ngược đãi đứa nhỏ, tôi hoàn toàn có thể kiện ra toàn đấy! Nếu không muốn bị kiện tụng, giao quyền giám hộ Tiểu Phong ra đây!"

Trương Khải Minh biết chú hai là tên mù luật, lời ông ta nói đều là bậy bạ, nhưng như thế thì đã sao?

Chú hai này không giống những người khác, có thể nói là tú tài gặp binh, không bao giờ nói lý, một là đánh, hai là ăn mệt.

Gặp loại thích chiếm tiện nghi này, phải chơi cả hai!

Trương Khải Minh không đồng ý, chú hai trực tiếp hạ thủ, mấy ngày nay thím Hạ cũng bị Hạ Miên làm cho nghẹn, nghĩ đến tổn thất trong nhà gần đây, tức giận dâng lên, xông tới vừa đánh vừa cào Trương Khải Minh.

Anh em Hạ Hải can ngăn.

"Được rồi!" Trương Khải Minh tức muốn hộc máu quát, "Còn không phải là đòi tiền sao? Các người dám đánh nữa một đồng tôi cũng không đưa!"

Hắn hiển nhiên biết điểm yếu của chú hai là gì.

Vợ chồng chú hai không hẹn mà cùng dừng tay.

Cuối cùng Trương Khải Minh mặt mũi bầm dập, từ hai mươi tăng lên một trăm mới khiến hai người kia im miệng.

Trong lòng Hạ Miên thở dài, muốn nói nhà chú hai có khuyết điểm gì, đó chính là ếch ngồi đáy giếng, có một trăm tệ đã bị dỗ xong.

Nhưng rốt cuộc vì ông ta dây dưa, Trương Khải Minh không thể về ngay hôm nay, chỉ có ôn tồn xin nghỉ với giám đốc xưởng, cũng bị phê bình một hồi.

Hạ Miên nhìn gương mặt Trương Khải Minh nhịn nhục đến dữ tợn, tâm tình có chút thoải mái.

Từ khi Tiểu Phong thấy hắn ta đến, khuôn mặt nhỏ ban nãy còn sống động hiện tại đã rút đi tươi cười, cũng trở nên ít nói, chỉ gắt gao dính chặt Hạ Miên, một tấc cũng không rời.

Trên xe khách, Hạ Miên ôm Tiểu Phong, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nhỏ của cậu, "Bảo bảo, còn nhớ bí mật của chúng ta không?" Cô nhỏ giọng nhắc nhở, "Thành phố Yến."

Tiểu Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn, Hạ Miên cười nói, "Hôm qua con chơi đánh trận với Cường Cường đúng không? Muốn lên đỉnh núi phải dũng cảm đối mặt với quân địch, đánh bại quân địch mới có thể lên đỉnh núi, đúng chứ?"

"Chúng ta cũng giống thế, muốn tới thành phố Yến phải đánh bại tra cha, cho nên chúng ta phải dũng cảm đối mặt."

Tiểu Phong nhìn Trương Khải Minh ở lối đi nhỏ hẹp, kiên định gật gật đầu.

Hạ Miên sờ sờ ngốc mao của cậu, "Tiểu Phong dũng cảm nhất, nhưng mà yên tâm, dì nhỏ nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Phong thật tốt, không để Tiểu Phong rơi vào tay kẻ địch."

Tiểu Phong nhấp môi cười cười, cả người thả lỏng rúc vào lòng Hạ Miên, đầu nhỏ cọ cọ cổ cô, "Tiểu Phong cũng dũng cảm."

Hạ Miên ôm chặt lấy cậu, đương nhiên rồi, kiếp trước dù luôn sinh hoạt trong bóng tối, nhưng đến chết thiếu niên này cũng không quên tìm kiếm ánh sáng.

Thời điểm về viện Hoa Cương đã là chạng vạng, dọc đường đi Trương Khải Minh cầm hành lý không nói gì, Hạ Miên còn tưởng là muốn nghỉ ngơi, ai ngờ hắn bỗng nhiên duỗi tay tới kéo Tiểu Phong, nếu không phải Hạ Miên phản ứng nhanh lẹ, chỉ sợ thằng bé đã bị đoạt mất.

Hạ Miên nghiêng người vỗ về Tiểu Phong, tức giận nói, "Anh muốn làm gì?"

Trương Khải Minh thấy thế, quang minh chính đại giữ nách Tiểu Phong túm qua, "Em ôm một đường rồi mau nghỉ ngơi chút đi, để anh giữ thằng bé cho."

Mồm nói như vậy nhưng thái độ lại cường ngạnh không buông tay.

Hạ Miên thấy Tiểu Phong nhăn mày, cả giận, "Anh làm đau thằng bé!"

Trên tay Trương Khải Minh càng thêm dùng sức, bộ dáng cười ha hả, "Em buông ra không phải là được sao, yên tâm, anh là ba nó, có thể để nó ngã chắc?"

Ánh mắt Hạ Miên lạnh lùng, người này đang muốn bảo vệ hình tượng của mình đây mà, lần này Hoàng Hiểu Quyên không thể tẩy trắng, hắn đang cần một hình tượng tốt để đột phá tình hình, mà Tiểu Phong bị ngược đãi chính là công cụ tốt nhất!

Tiểu Phong hơi cắn môi, Hạ Miên làm bộ buông tha, sau đó nhanh chóng dùng sức đập vào cánh tay Trương Khải Minh một cái.

Cả cánh tay Trương Khải Minh tê rần, tức khắc mất cảm giác.

Hạ Miên lanh lẹ đón được Tiểu Phong, trào phúng, "Tôi thấy anh ôm không quen đâu, vẫn nên để tôi làm đi."

Tiểu Phong ôm chặt lấy cổ Hạ Miên, ngữ khí kinh hoàng, "Dì!"

Hạ Miên đau lòng sắp hỏng rồi, tay vuốt ve cậu trấn an, "Đừng sợ đừng sợ, có dì nhỏ ở đây nha."

Ánh mắt Trương Khải Minh âm trầm nhìn cô, Hạ Miên cũng không sợ hãi đón nhận.

Trương Khải Minh bỗng nhiên cười ha ha, "Miên Miên à, em đừng quên, Tiểu Phong là con anh, sau này cũng sẽ phải theo anh."

"Cho nên anh đang uy hiếp tôi sao?" Ngữ khí Hạ Miên lạnh lùng, "Người ta nói qua cầu rút ván, anh sông còn không có đòi rút ván cái gì?"

Trương Khải Minh nhìn Tiểu Phong, rõ ràng đang nói, hắn đã tìm được nhược điểm của cô.

Hạ Miên tức cười, cứ như hắn không có nhược điểm ấy nhỉ.

Lần này về đây không lột da mặt của thằng chó này ra bà đây không phải họ Hạ!

Thời điểm hai người đang giằng co, bỗng nhiên có một giọng nói ngọt nị truyền đến: "Anh rể?! Anh đi đâu vậy, em tìm cả ngày nay mà không gặp được anh!"

Hạ Miên quay đầu, nhìn thấy Hoàng Hiểu Hà sốt ruột chạy tới, "Anh rể, anh mau giúp em!"

Trương Khải Minh nhíu mày, "Chị em lại làm sao?"

Hoàng Hiểu Hà nhìn thấy mặt Trương Khải Minh đầy vết xanh tím hơi sửng sốt, "Anh bị ai đánh vậy?"

Trương Khải Minh theo bản năng sờ sờ, ngữ khí nhàn nhạt, "Em nói có chuyện gì?"

"Anh rể, bệnh viện muốn đuổi việc em, nhất định là vì chuyện bác sĩ Ninh lần trước, anh xin giúp em được không, lúc ấy em cũng chỉ có lòng tốt mà thôi."

"Bệnh viện muốn đuổi em?!"

Trương Khải Minh cảm thấy mình quá kém cỏi, công tác mấy hôm mà như phảng phất như bỏ lỡ một thế kỷ, Hoàng Hiểu Quyên bị bắt thì thôi đi, lúc trước tin tưởng Hoàng Hiểu Hà có thể leo được cành cao, bây giờ lại vì đắc tội bác sĩ Ninh mà phải nghỉ việc?!

Ngày đó hắn nhìn thấy bộ dáng nịnh nọt của đám cảnh sát, còn coi Hoàng Hiểu Hà là con át chủ bài cuối cùng!

Trương Khải Minh không duy trì được bình tĩnh, trong giọng nói mang theo tức giận, "Rốt cuộc là sao?"

"Thì hôm đó có người hãm hại bác sĩ Ninh, em muốn giúp anh ấy, nhưng mà vì sốt ruột lên nói sai." Hoàng Hiểu Hà tránh nặng tìm nhẹ.

"Anh rể anh giúp em được không? Nhờ cái đứa lưu manh nhà anh đi."

"Chính là Hạ Miên, em nghe người ta nói cô ta là ân nhân cứu ngoại cháu của bác sĩ Ninh, cô ta nói nhất định sẽ được."

"Anh rể, lần này anh phải dỗ cô ta thật tốt, đợi nó giúp em rồi mình tính sau."

Trương Khải Minh kinh ngạc nhìn Hạ Miên.

Hạ Miên cười nhạo một tiếng, ôm Tiểu Phong vào viện.

Lúc này Hoàng Hiểu Hà mới chú ý tới cô, lập tức hỏi, "Ai đây? Sao anh rể lại đi cùng cô gái này?"

Nói tới đây còn cao hứng, "Anh rể, anh quen họ hàng nhà bác sĩ Ninh sao lại không nói sớm, thôi có bác sĩ Ninh ở đây rồi, chúng ta không cần con nhỏ Hạ Miên nữa đâu."

Trương Khải Minh quả thực không hiểu, "Em đang nói cái gì?!"

"Bọn họ!" Hoàng Hiểu Hà nhìn Hạ Miên lộ ra một nụ cười lấy lòng, "Hôm đó em đi thăm bác sĩ Ninh thì gặp được cô ấy, đó là họ hàng của bác sĩ Ninh, bác sĩ Ninh còn ôm đứa trẻ này, không chừng đấy chính là cháu ngoại......"

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Trương Khải Minh tức khắc đen mặt, "Cô nói cái gì?!"

Hoàng Hiểu Hà thấy sắc mặt hắn không đúng, giọng nhỏ lại, "Em nói sai gì sao? Hôm đó chính hai mắt em nhìn thấy, cô gái kia kéo tay bác sĩ Ninh, anh cũng biết bác sĩ Ninh rồi đấy, không phải người thân thì không thể lại gần."

Trương Khải Minh mơ hồ nhận ra gì đó.

Ánh mắt hắn dừng trên người Hạ Miên , nói thật, hôm qua từ lúc thấy cô tới giờ có mấy lần thiếu chút không nhận ra.

Hắn còn tưởng cô bị đám lưu manh đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hoặc là lúc về quê bị trưởng bối bắt ép, mới thay hình đổi dạng.

Nhưng dựa theo cách nói của Hoàng Hiểu Hà, rõ ràng vào hôm hắn đi công tác, cô đã sớm thay đổi.

Cứ như vậy, đám lưu manh kia căn bản không thể nhận ra, mà Hoàng Hiểu Hà cũng nhận sai người......

Hắn cũng khá rõ Hoàng Hiểu Hà, ngoài vẽ mặt thêm vàng, cũng thích tự cho mình là đúng đi mách lẻo người khác, mà vừa vặn Hạ Miên cùng Tiểu Phong ở nhà Mễ lão sư ......

Trương Khải Minh nghiến răng, quả nhiên nhà họ Hoàng là một đám được việc thì ít, hỏng chuyện thì nhiều!

Trương Khải Minh đen mặt, nói với Hoàng Hiểu Hà, "Về nhà trước, kể lại chuyện này thật kỹ càng tỉ mỉ cho anh, còn nữa, chuyện của chị mình em không biết sao?"

Hoàng Hiểu Hà sửng sốt, "Không phải chị em đã về nhà hả? Chị ấy xảy ra chuyện gì?"

Trương Khải Minh nói khái quát lại sự việc, đặc biệt còn bày ra chuyện tốt Hoàng Hiểu Quân làm.

Hoàng Hiểu Hà tức giận, "Chị em thật đúng là, mẹ em và anh cả dỗ hai câu đã phiêu đến không biết trời đất, thế mà em muốn mượn 300 mua một cái thắt lưng tốt tặng bác sĩ Ninh chị lại chẳng cho."

"Bên đó cần một vạn liền đưa ngay lập tức."

Trương Khải Minh nghe vậy trong lòng càng hung hăng quở trách Hoàng Hiểu Quyên, cũng không muốn để ý Hoàng Hiểu Hà nữa, cầm hành lý đi về phía trước.

Kết quả lại thấy Hoàng Hiểu Hà kêu lên, "Aizz, cái con hồ ly tinh kia từ đâu ra vậy, lúc trước chưa gặp qua bao giờ, không phải tới câu dẫn bác sĩ Ninh chứ?"

Nói tới đây còn âm dương quái khí, "Nhìn cô ta nịnh hót người thân bác sĩ Ninh kìa, cơ mặt sắp nở hoa đến nơi rồi."

Trương Khải Minh phát hiện mình quên nhắc nhở cô ta, hai người vừa nãy chính là Hạ Miên cùng Tiểu Phong.

Mà lúc hắn nhìn thấy cảnh trước mặt, đã không còn rảnh rang để ý đến Hoàng Hiểu Hà nữa.

Hạ Miên thế nhưng có quan hệ với chị bác sĩ Ninh! Tuy hai ngày nay hắn sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn biết biết chuyện con gái và cháu ngoại của Mễ lão sư về đây.

Tin tức gia tài ngàn vạn đã lan khắp nơi.

Sáng nay lúc ra cửa vừa vặn đụng phải một nhà Mễ lão sư tiễn con rể đi, đó chính là sự khí phái giàu có hắn hâm mộ đã lâu.

Nhìn nhóm hàng xóm náo nhiệt chào hỏi, nhưng trên thực tế cũng chỉ là qua qua mà thôi, Trương Khải Minh vô cùng rõ ràng, thời điểm người đàn ông kia đảo qua mọi người, kỳ thật không để ai vào mắt.

Nhưng mà nhìn thấy người ta gật đầu với mình, Trương Khải Minh vẫn nhịn không được kích động, sau đó nghĩ tới Hoàng Hiểu Hà.

Khi chứng kiến bộ dạng của chị bác sĩ Ninh, Trương Khải Minh liền biết ý tưởng đó thật vô dụng, lần đầu tiên hắn biết mình và những người này khác nhau một trời một vực.

Cho nên mới hy vọng da mặt Hoàng Hiểu Hà đủ dày, thủ đoạn đủ bỉ ổi, cho dù là tạm thời dính vào cũng được, chỉ cần có thể câu được đối phương, là đủ thay đổi cuộc sống của bọn họ.

Nhưng mà hắn quên mất cô ta thật ngu muội, giống như lúc này, bùn nhão còn bày đặt trào phúng mây trắng.

Nhưng Hạ Miên thì......

Trương Khải Minh nheo nheo mắt, mau chóng đuổi theo.

......

"Cái váy này rất hợp với em nha." Ninh Thiều Vận cười đến vui vẻ.

"Thật không," Hạ Miên xoay xoay eo, "Vẫn là ánh mắt của chị tốt, mấy cái váy này em đều rất thích."

"Thích là được." Ninh Thiều Vận cười nói, "Lúc chị mua nhân viên bán hàng nói người bình thường chật không đứng nổi, nhưng chị thấy đặc biệt phù hợp với khí chất của em."

Nhìn xem, tiên nữ nói gì cũng hay, Hạ Miên nghe tới tâm hoa nộ phóng*, "Có thể gặp chị Ninh thật quá tốt, em còn tưởng nhà chị sớm về rồi."

(P/s: 心花怒放, xīn huā nù fàng, hình dung nội tâm cực kỳ cao hứng - lòng như hoa nở rộ - như mở cờ trong bụng)

Ninh Thiều Vận cười, "Ừ, chị tính ở đây một thời gian, nghỉ hè xong mới đi. Các em về thật tốt quá, Sâm Sâm nó ngày nào cũng nhớ thương Tiểu Phong."

Bạn nhỏ Sâm Sâm mặc đồng phục màu lam ôm một quả bóng rổ nhỏ, ngửa đầu nói, "Dì Hạ Miên, em trai Tiểu Phong!"

Hạ Miên thả Tiểu Phong xuống, "Còn nhớ anh Sâm Sâm không?"

Tiểu Phong gật gật đầu, ngoan ngoãn nói, "Anh Sâm Sâm."

Người lớn Sâm Sâm sờ sờ đầu cậu, "Em trai không thoải mái sao?"

Hạ Miên sợ cậu nhóc lại nói chích thuốc linh tinh, nhanh chóng tiếp lời, "Đúng rồi, em trai ngồi xe rất lâu nên bị say xe, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi."

Sâm Sâm nói, "Vậy em trai mau mau nghỉ ngơi đi, ba anh mang đồ chơi đến sau, chờ em khỏe lại chúng ta chơi tiếp."

Trương Khải Minh vẫn luôn lặng nhìn bịn họ bỗng cười ha hả, "Hoan nghênh Sâm Sâm tới nhà chúng ta." Nói xong còn tự nhiên gật đầu với Ninh Thiều Vận.

Lực chú ý của hắn đều dồn lên người chị ấy, không hề chú ý mình đã làm Tiểu Phong căng thẳng, cậu lại sợ hãi chui vào lòng Hạ Miên.

Ninh Thiều Vận cười ngâm ngâm sờ sờ đầu Tiểu Phong, ôn nhu nói, "Đồ chơi của Sâm Sâm hơi nhiều, không mang lên được, Tiểu Phong tới nhà cô chơi nha?"

Trương Khải Minh lại nói tiếp, "Vậy thì làm phiền rồi."

Nói xong hắn cúi đầu nhìn Sâm Sâm, "Cháu là Sâm Sâm phải không? Sau này em Tiểu Phong đành nhờ cháu chiếu cố."

Sâm Sâm nhìn bộ dáng của hắn, mày nhỏ hơi nhíu lại, "Chú làm chuyện xấu gì mà bị đánh thành như vậy?"

Sắc mặt Trương Khải Minh cứng đờ, cười nói ha hả, "Chú vì bảo vệ Tiểu Phong cả thôi."

"Anh còn dám nói." Hạ Miên trừng mắt, "Rõ ràng là ngược đãi Tiểu Phong nên mới bị chú hai dạy bảo!"

Trương Khải Minh không ngờ Hạ Miên lại không cho mình mặt mũi như vậy.

Hạ Miên cười lạnh nói, "Trương Khải Minh, tôi khuyên anh tốt nhất bớt giả trân với Tiểu Phong đi, sau này anh còn dám nói dối, thì tôi cũng dám xé, tới lúc đó mặt đau thì đừng trách đây không nhắc nhở!"

Trương Khải Minh theo bản năng nhìn Ninh Thiều Vận, chỉ cảm thấy cực kỳ gian nan.

Cố tình bạn nhỏ Sâm Sâm còn rất nghiêm túc nói, "Chú này, nói dối là không đúng, cẩn thận bị cảnh sát bắt đó!"

Ninh Thiều Vận đưa Sâm Sâm ra sân bóng rổ, sắc mặt Trương Khải Minh nhìn Hạ Miên rất khó coi.

Hoàng Hiểu Hà cũng đúng lúc này chạy tới, không dám tin tưởng, "Không, chuyện này không có khả năng! Sao cô lại là Hạ Miên được?!"

Hạ Miên treo lên một nụ cười rạng rỡ, nâng cằm đắc ý, "Thật đáng tiếc, tôi chính là Hạ Miên, không chỉ không giúp đỡ, mà còn phải nhờ bác sĩ Ninh mau chóng đuổi việc cô, á há há......"

Hoàng Hiểu Hà tức đến nỗi tóc xoăn sắp dựng lên, lại nhớ đến chuyện hôm đó, cả giận, "Cô cố ý! Anh rể, rõ ràng hôm ấy cô ta có mặt, lại cố tình không nói ra, để mọi người chê cười em!"

Hiện giờ biết cô chính là Hạ Miên, nghĩ lại chuyện lúc ấy, ánh mắt xem kịch vui của mọi người chĩa về mình, còn cả Ninh Thiều Bạch trào phúng, khiến Hoàng Hiểu Hà xấu hổ hận không thể đào cái hố chui vào.

Hạ Miên đương nhiên cũng nhớ ra, nhịn không được cười há há, "Mua vui cho mọi người vất vả quá nhỉ!"

Cô học theo điệu bộ của Hoàng Hiểu Hà, chất giọng hơi the thé, "Đó là chị của cháu, cháu làm gì có cách? Cháu cũng đau lòng cho Tiểu Phong...... c-cháu đồng ý thay chị mình bồi thường cho Tiểu Phong......"

Kết quả cô ta còn chẳng nhận ra Tiểu Phong là ai.

Ôi con sống quê...

Sắc mặt Trương Khải Minh tức khắc trầm xuống, dù có nói thế nào, Hoàng Hiểu Quyên cũng là vợ hắn, Hoàng Hiểu Hà lại lôi ra làm đá kê chân, ai có thể vui vẻ.

Hoàng Hiểu Hà vốn đã đủ mất mặt, lúc này thấy Trương Khải Minh sinh khí, cũng cay hộc máu, "Cô, cô cái loại lưu manh! Cô nói bậy!"

Hạ Miên cười nhạt một tiếng, hất cằm kiêu ngạo, "Thì làm sao? Không cần lưu manh này hỗ trợ hả?"

Hoàng Hiểu Hà tức khắc giống như vịt hoang bị bóp cổ.

Hạ Miên cười hô hô rung đùi đắc ý, "Nhưng mà muộn rồi, giờ có khen tôi cũng không giúp đâu nha."

Hoàng Hiểu Hà cảm giác như sắp bùng nổ.

Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, mấy người quay đầu. Chỉ thấy người đàn ông đĩnh bạt đứng ở đó, một cánh tay bị treo lên cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh, trong đôi mắt hàm chứa ý cười.

Trương Khải Minh lúng túng nói, "Bác sĩ Ninh."

Hoàng Hiểu Hà mở ra combo vô cùng đáng thương, cầu xin nói, "Bác sĩ Ninh, hôm đó tôi thật sự không cố ý, anh đại nhân đại lượng......"

Ninh Thiều Bạch coi như không nghe thấy, lập tức đi đến trước mặt Hạ Miên, nhìn chằm chằm ngốc mao giống nhau như đúc của hai dì cháu, nhịn không được duỗi tay......

Hạ Miên ôm đứa nhỏ không trốn được, ngốc mao bị túm lấy, chỉ có thể trừng mắt nói, "Làm gì? Anh đối xử với ân nhân cứu mạng thế à?"

Nói xong ánh mắt dừng ở cánh tay đang quấn băng kia, xem ra là sắp hồi phục.

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Ninh Thiều Bạch cũng không để ý cô, thấy Tiểu Phong nhìn mình, duỗi tay xoa xoa đầu cậu, thuận thế vén quần áo lên kiểm tra một chút, "Thân thể hồi phục không tồi, tiếp tục để đứa nhỏ sống an ổn thoải mái đi."

Trương Khải Minh cười nói ha hả, "Nhất định nhất định, lúc trước là do tôi quá sơ sót, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Ninh Thiều Bạch liếc hắn không tỏ ý kiến.

Hạ Miên nhìn Trương Khải Minh diễn trò phiền muốn chết, trợn mắt nói thẳng, "Đi đi."

Thấy thái độ đối xử của Ninh Thiều Bạch bất đồng với Hạ Miên, Hoàng Hiểu Hà cũng không rảnh lo chuyện khác, túm áo Trương Khải Minh vội la lên, "Anh rể ~"

Trương Khải Minh cảnh cáo nhìn cô ta một cái, ngẩng đầu nhìn hai người cãi nhau đi phía trước, cuối cùng dừng trên người Hạ Miên, như suy tư gì đó......

--

Không biết Trương Khải Minh cùng Hoàng Hiểu Hà nói cái gì, hôm sau sau khi ngủ dậy, Hạ Miên phát hiện Trương Khải Minh trở nên rất kỳ quái.

Rõ ràng hôm qua mang cô về muộn nửa uy hiếp nửa răn đe, thậm chí còn dùng Tiểu Phong để áp chế, nhưng sáng sớm hôm nay người này bỗng nhiên thay đổi 180 độ, tư thái rất là ôn nhu săn sóc.

Trước khi đi làm còn nấu bữa sáng cho bọn họ, làm canh trứng cho Tiểu Phong, lải nhải dặn dò bọn họ ở nhà để ý cửa nẻo, một chút cũng không đề cập đến chuyện của Hoàng Hiểu Quyên.

Giữa trưa về còn trực tiếp đưa 6000 đến trước mặt cô: "Anh rể trả em, em bớt chút thời gian đi gửi đi, sau khi lấy lại sổ tiết kiệm rồi đừng cho ai mượn cả."

Hạ Miên có chút cảnh giác, "Anh muốn tôi có đủ tiền, để Hoàng Hiểu Quyên không mang tội danh ăn trộm nữa chứ gì?"

"Đương nhiên không phải," Trương Khải Minh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thở dài nói, "Lúc trước là anh rể sốt ruột mất đi lý trí."

"Hôm qua anh suy nghĩ một đêm, lần này đúng là Hoàng Hiểu Quyên sai, em không muốn giúp là chuyện bình thường, lần này anh rể không làm khó em nữa, cô ta tính tình ác độc lại tham lam như vậy, cũng nên nhận chút giáo huấn đi."

"Ngồi 3-4 năm cũng không sao?" Hạ Miên kinh ngạc, tên này này đang muốn từ bỏ?!

Chớp mắt sắc mặt Trương Khải Minh thật ảm đạm, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, ôn nhu nói với Hạ Miên, "Như vậy cô ta không thể làm tổn thương đến em cùng Tiểu Phong, coi như không phải chuyện gì xấu."

Hạ Miên cảm thấy ánh mắt của hắn quái quái, không khỏi nổi da gà.

"Anh rể đi làm, em và Tiểu Phong ở nhà cẩn thận. À, đúng rồi," Trương Khải Minh móc ra một xấp tiền.

Nhìn ra có hơn hai trăm, "Đây là tiền nhà, em muốn ăn gì, cần gì cứ lấy mà mua, nếu còn yêu cầu nào khác thì tối tan tầm về nói với anh rể."

Hạ Miên bị thao tác của hắn làm dựng cả lông tơ, không ngờ Trương Khải Minh lại thật sự từ bỏ Hoàng Hiểu Hà, không biết hắn đang đánh tình cảm, hay là làm cô mất cảnh giác tóm lấy Tiểu Phong.

Hạ Miên quan sát, nếu đánh tình cảm, vậy thì đánh không được bao lâu đâu, rốt cuộc nếu không mau chóng hành động Hoàng Hiểu Quyên sẽ bị bắt, lúc ấy cô ta trốn không nổi chuyện ngồi tù.

Chuyện này là thế lợi duy nhất Hạ Miên đánh với Trương Khải Minh, cho nên nếu Trương Khải Minh bất động, cô cũng không đề cập tới, rốt cuộc đối phương giảo hoạt đa đoan, muốn đề phòng hắn trước tiên phải có đối sách, phải tăng thêm phiền toái.

Nhưng mà Trương Khải Minh phảng phất như quên mất Hoàng Hiểu Quyên, một bên đi làm một bên chiếu cố tỉ mỉ hai người, Trương gia lại hòa thuận như trước, Trương Khải Minh cũng vì thế cứu rỗi được một chút hình tượng.

Không ít người cho rằng Trương Khải Minh một lòng công tác nên mới bị Hoàng Hiểu Quyên che mắt, còn đồng tình với hắn, một nhà đều bị Hoàng Hiểu Quyên liên lụy, nên để cô ta ăn năn trong ngục giam.

Hạ Miên cảm thấy mình quá hiểu mục đích của Trương Khải Minh, tên này rõ ràng muốn đạp lên Hoàng Hiểu Quyên để cứu vớt thanh danh đây mà!

Chậc, mơ đẹp quá nha, Hạ Miên này tuyệt đối không cho phép.

Cô đi xuống lầu chờ Ninh Thiều Bạch, thân phận ân nhân cứu mạng Ninh gia nhất định sẽ có tác dụng.

Ninh Thiều Bạch chưa tan tầm, Hạ Miên ngồi xổm ở cửa nhìn Tiểu Phong cùng Sâm Sâm ngồi trên bàn đá chơi cờ vua.

Hai cái tay nhỏ trắng nõn cầm lấy quần cờ đen trắng mini, gương mặt ngẫu nhiên còn nhăn mày suy nghĩ, ra dáng ra hình, thật là quá đáng yêu.

Bác Lưu thấy thế mà than, "Hai đứa nhỏ này đúng là hợp nhau, hôm qua Sâm Sâm chơi với Tráng Tráng, Tráng Tráng cầm quân mã chạy lung tung khắp bàn cờ, làm Sâm Sâm lo lắng muốn chết."

Mọi người nghĩ đến tranh chấp hôm qua của Sâm Sâm và Tráng Tráng, cũng là một trận cười to.

Trong lòng Hạ Miên đắc ý, Tiểu Phong nhà này chính là thiên tài nhỏ đó.

Đang cười, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu có chút động tĩnh, cô ngẩng cổ lên, lập tức nhìn thấy một trắng nõn một nâu nâu, hai bàn tay đàn ông đang nắm chặt lấy nhau.

!!! Cái vẹo gì đây?

Tình huống này là thế nào? Ngốc mao của Hạ Miên dựng đứng, ra vẻ lơ đãng nhìn theo cánh tay, đồng tử tức khắc rụt lại: Đm?

Ninh Thiều Bạch và Trương Khải Minh?!

Đây, đây rốt cuộc là như thế nào?

Hạ Miên đứng lên, kinh tủng nhìn Ninh Thiều Bạch, không phải là anh ta mắt mù coi trọng Trương Khải Minh đó chứ? Chuyện khi nào? Hai người thông đồng với nhau tại sao tôi không biết?

Trong đầu Hạ Miên nhanh chóng bật ra một câu chuyện xưa cẩu huyết cho bọn họ, suy xét xem có nên nhờ Ninh Thiều Bạch đối phó với Trương Khải Minh nữa hay không.

Ninh Thiều Bạch không chú ý tới ánh mắt của cô, ném tay Trương Khải Minh ra, lạnh lùng nói, "Anh muốn làm gì?"

Trương Khải Minh cũng có chút khó hiểu, cười ha hả, "Lọn tóc này của Miên Miên luôn nhếch nhếch lên, rất có ý tứ, trách không được bác sĩ Ninh cũng muốn sờ."

Ninh Thiều Bạch dùng ánh mắt nhìn rác rưởi liếc hắn một cái, mở miệng là không khách khí, "Đừng lấy tôi làm cớ cho tâm tư xấu, con mắt nào của anh thấy tôi muốn sờ?"

Hạ Miên chớp chớp mắt phản ứng lại, Trương Khải Minh thế nhưng muốn sờ đầu mình?!

Đm! Hạ Miên trực tiếp tạc mao, ai cho tên này lá gan đó?!

Tưởng tượng chút nữa thôi là hắn sờ được mình rồi, cả người Hạ Miên phảng phất như có sâu bò, không tự giác lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói, "Nam nữ thụ thụ bất thân, anh tôn trọng tôi chút đi."

Đây là niên đại xấu hổ khi nhắc tới quan hệ nam nữ, nữ sinh ở tuổi này giống Hạ Miên càng coi loại chuyện này là hồng thủy mãnh thú, có thể né là phải né.

Mà Hạ Miên phản ứng lớn như vậy......

Ánh mắt mọi người nhìn Trương Khải Minh không khỏi mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Ý tưởng xấu xa của Trương Khải Minh không kịp phòng ngừa bị phơi bày ra trước mặt mọi người.

Hắn đương nhiên sẽ không nhận, làm ra biểu tình kinh ngạc lại xấu hổ, bất đắc dĩ nói, "Miên Miên em nghĩ cái gì vậy, anh là anh rể em đó."

Nhưng mà đây cũng không phải là lý do tốt.

Ngày xưa chuyện có vai chính là anh rể em vợ cũng không ít, lập tức có người đàn ông đáng khinh nói, "Trách không được Khải Minh không muốn đưa Hiểu Quyên về, ngay cả Hiên Hiên cũng tiễn đi......"

"Đại Chí!" Có người quát lớn, "Nói cái gì vậy? Nơi này còn trẻ con đấy."

Nhưng mà bọn nhỏ không hiểu, người lớn cũng không khỏi sinh ra đủ loại câu từ, từ ánh mắt biến hóa của mọi người là có thể nhìn ra, Trương Khải Minh không quan tâm tới Hoàng Hiểu Quyên, lại săn sóc Hạ Miên cùng Tiểu Phong đã có lời giải thích mới.

Hạ Miên không ngờ cử chỉ vô tình lại có hiệu quả như vậy, lập tức rèn sắt khi còn nóng, bộ dạng phảng phất như nhớ tới gì đó, "Bảo sao hôm qua!!!"

Không ít người thấy thế đều thay đổi sắc mặt.

Mễ lão sư săn sóc, "Tối nay đến nhà bà ngủ đi, Sâm Sâm cũng luôn muốn chơi cùng Tiểu Phong."

"Vâng," Hạ Miên chán ghét nhìn Trương Khải Minh một cái, tức giận nói, "Sáng mai tôi sẽ về huyện."

Sắc mặt Trương Khải Minh cũng rất khó xem, "Miên Miên! Hôm qua anh làm gì? Em nói ra đi chứ, đừng ở chỗ này hãm hại anh!"

"Tôi hãm hại anh?" Hạ Miên cả giận nói, "Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, chỉ có các người hãm hại tôi! Anh dám nói đám lưu manh đó không phải do anh tìm tới?!"

Không phải sao, chuyện này mọi người đều biết. Hàng xóm nhất trí gật đầu.

"Lưu manh gì chứ?" Trương Khải Minh đương nhiên không thừa nhận, nhưng biểu hiện của hàng xóm làm hắn không yên, đành phải lái sang chuyện khác, "Anh luôn coi em như con mà thôi, hôm đó không phải bác sĩ Ninh cũng sờ đầu em sao?

Hạ Miên buột miệng thốt ra, "Bác sĩ Ninh có thể giống anh sao?"

Ninh Thiều Bạch thích đàn ông đó!

Sau khi buột mồm thốt ra, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hạ Miên có chút xấu hổ, nơi này rốt cuộc không phải kiếp trước, chuyện thích đàn ông này rất không bình thường, cho dù nói giỡn cũng không phong nhã.

Cô mà dám nói ra xu hướng giới tính của bác sĩ Ninh, chắc chắn cả hai sẽ chấm hết.

Đương nhiên, cô bị bác sĩ Ninh diệt khẩu.

Ninh Thiều Bạch vốn tò mò Hạ Miên muốn nói có gì không giống nhau, nhưng nhìn biểu tình "xong đời, thiếu chút nữa bại lộ" của cô, làm anh đột nhiên nhanh trí, bỗng hiểu ra ý tứ......

Ninh Thiều Bạch không khỏi cắn răng, hung hăng trừng cô một cái.

Hạ Miên chột dạ, lập tức trấn an: Bảo đảm sẽ không bại lộ!

Đồng thời đầu óc bay nhanh, vỗ tay một cái, "Ờ, bác sĩ Ninh đương nhiên không giống thế."

"Đầu tiên, bác sĩ Ninh là người có đạo đức, sẽ không xuống tay với trẻ vị thành niên." Chắc chắn là khác với Trương Khải Minh, rốt cuộc chuyện ngược đãi trẻ con hắn còn làm ra được, đổi thành vị thành niên thì có sao, xác suất vẫn khá lớn.

"Tiếp theo, điều kiện bác sĩ Ninh rất tốt, sao có thể coi trọng tôi được? Ít nhất cũng phải là trình độ như chị Ninh."

"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.

Trương Khải Minh là công nhân quèn, Hạ Xuân và Hoàng Hiểu Quyên đều là hắn dỗ tới, lúc này thừa dịp Hạ Miên còn nhỏ dụ dỗ còn không phải là ngựa quen đường cũ sao?

"Cuối cùng, bác sĩ Ninh đối xử tốt với tôi, hoàn toàn vì đã cứu Sâm Sâm."

Hạ Miên nhìn Trương Khải Minh, "Còn anh thì sao? Đang yên lành đối tốt với tôi làm gì? Bởi vì tôi bắt nạt Hiên Hiên? Hay đưa Hoàng Hiểu Quyên vào nhà lao? Làm anh mất mặt mũi không thăng chức được?"

Trương Khải Minh: ......

Nói nguyên nhân thì nói nguyên nhân, vì sao còn phải đạp vào?

Nhưng mà đã đạp đương nhiên phải có đạo lý, ý của Hạ Miên đã truyền đạt rõ ràng cho mọi người.

Nhóm hàng xóm lập tức suy tư, đúng vậy, đứng ở góc độ của Trương Khải Minh, Hạ Miên phá Trương gia gà chó không yên, nhưng hắn không chỉ không căm tức, còn làm các loại bao dung săn sóc cô.

Trương Khải Minh không phải thánh nam*, vậy chỉ còn một nguyên nhân: Trương Khải Minh có âm mưu.

(P/s: gốc là Thánh mẫu, nhưng Trương Khai Minh là đàn ông, nên đổi thành Thánh nam.)

Nhưng mà mưu cái gì, ánh mắt mọi người dừng trên người Hạ Miên, thiếu nữ mới mười sáu, là thời gian dung mạo nảy nở tinh xảo, duyên dáng yêu kiều......

Hạ Miên bừng tỉnh đại ngộ, "Trách không được anh nói Hoàng Hiểu Quyên tâm tư ác độc lại tham lam, phải để chị ta ngồi tù nhận giáo huấn!"

"Anh đang muốn ly hôn với chị ta phải không?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều thấy sự khiếp sợ trong ánh mắt. Tuy nói Hoàng Hiểu Quyên tự làm tự chịu, nhưng Trương Khải Minh là chồng lại thấy chết không cứu, đây tuyệt đối không bình thường!

Cuối cùng Trương Khải Minh cũng thấm được lời của Hoàng Hiểu Quyên, Hạ Miên thật sự có năng lực đổi trắng thay đen.

Hắn muốn thể hiện mình hiểu lý lẽ, hơn nữa luôn hướng về Hạ Miên cùng Tiểu Phong, làm Hạ Miên không còn gì đáp trả, nhưng không ngờ chỉ một câu nói đã biến tất cả thành Tào Khang tìm cớ bỏ vợ!

"Tôi đã nói tên Tiểu Trương này có tâm tư mà."

"Còn không phải sao......"

"Cái này cũng quá......"

Trương Khải Minh tức đến mặt nổi gân xanh, "Các người đang nói bậy gì đó?!"

Trương Khải Minh cảm được những giãi bày khi đó của Hoàng Hiểu Quyên, nhưng mà hắn đẳng cấp hơn cô ta nhiều.

Quát một tiếng, gương mặt trướng đỏ, trừng mắt nói, "Đúng vậy, anh cũng thấy em phiền! Nhưng đâu còn biện pháp nào khác? Em chán ghét Hiểu Quyên như vậy, anh là muốn khiến em mềm lòng đồng ý cứu cô ấy."

"Hiện tại anh hỏi em, em có đồng ý cứu người không? Tiền đã đền rồi, nhưng sổ tiết kiệm đó là tự em đưa cho cô ấy, không phải trộm cắp gì cả, nghe anh rể một lần đi, nha?"

Phản ứng nhanh đấy, Hạ Miên cười lạnh, "Anh đừng ở chỗ này đổi khái niệm trộm cắp, mấy hôm trước trước khi đưa tôi về thành phố, rõ ràng anh đã dùng Tiểu Phong uy hiếp tôi. Nói thằng bé là con anh, chỉ cần anh muốn, đối xử với thằng bé như thế nào cũng được."

"Vì cái này nên tôi mới ngoan ngoãn đi theo, hiện giờ lại bảo mình ôn nhu săn sóc để làm tôi mềm lòng, anh coi tôi là con ngốc hả? Để tôi nghĩ lại xem," Hạ Miên suy nghĩ một chút, "Anh thay đổi sau cái hôm Hoàng Hiểu Hà tới, rốt cuộc hai người đã tính kế gì?"

Ninh Thiều Bạch từ từ mở miệng, "Không phải sau khi Hoàng Hiểu Hà tới, là từ lúc gặp chị tôi mới đúng. Từ miệng của Hoàng Hiểu Hà mới biết Hạ Miên là ân nhân của Sâm Sâm."

Mọi người bừng tỉnh, sau khi Trương Khải Minh công tác về vội đến nỗi chân không chạm đất, cũng không biết chuyện Hạ Miên cứu Sâm Sâm, đương nhiên cũng không biết mối quan hệ không tầm thường giữa Hạ Miên cùng Ninh gia.

Cho nên ngay từ đầu hắn mới dám uy hiếp Hạ Miên, dù sao chỉ cần cứu được Hoàng Hiểu Quyên thì mọi chuyện sẽ đại cát;

Nhưng sau khi biết Hạ Miên có quan hệt tốt với chị em Ninh gia, hắn thay đổi ý tưởng: Giá trị của Hạ Miên lớn hơn Hoàng Hiểu Quyên nhiều.

Một người vợ xấu xí loang lổ, một cô em vợ xinh đẹp có chỗ dựa lớn.

Phần lớn đàn ông sẽ lựa chọn vế thứ hai, mà Trương Khải Minh còn có tiền án: Hoàng Hiểu Quyên có hộ khẩu ở thành phố, làm một đôi vợ chồng công nhân an ổn có thể khiến hắn từ bỏ sinh viên nghèo Hạ Xuân.

Mà lần lựa chọn này so với lúc trước còn sáng tỏ hơn nhiều.

Trước đó không lâu Trương Khải Minh còn đang âm mưu nhờ Ninh Thiều Bạch giúp hắn xử Trương gia, nhưng không ngờ chờ tới lúc Ninh Thiều Bạch mở miệng, lại là chèn ép mình.

Trương Khải Minh biết sức ảnh hưởng của đối phương, cũng biết hôm nay mình có làm gì cũng không thắng nổi.

Trương Khải Minh đành phải lùi một bước, đôi mắt rưng rưng oan khuất nhìn Hạ Miên, "Được, lúc trước anh nghe Hiểu Quyên nói em đổi trắng thay đen còn không tin, mắng cô ta một trận, hiện giờ coi như đã lĩnh ngộ."

"Anh biết dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, vậy hôm nay sẽ đến ký túc xá nhà máy ở mấy ngày."

"Còn chuyện của Hiểu Quyên, nếu hôm nay đã xé rách, mai anh tới tìm em sau, em cần tiền hay là cần trường học tốt, điều kiện gì cũng được, chỉ cần anh có thể, đều sẽ đáp ứng em." Dứt lời phì phò rời đi.

Hạ Miên bắt được âm u lấp lóe trong đáy mắt hắn.

Trương Khải Minh chạy rồi, một mình Hạ Miên tìm Ninh Thiều Bạch, "Hôm nay thật cảm ơn, nếu không có anh, có lẽ tôi không tìm được cơ hội đột phá."

Khuôn mặt Ninh Thiều Bạch vốn đang không tốt, nghe xong lời này kinh ngạc, "Cô nghĩ tôi nói thật sao?"

Hạ Miên cũng kinh ngạc, "Chẳng lẽ không phải?"

Ninh Thiều Bạch nhìn đôi mắt trong suốt của cô, lại nhìn ngốc mao trên đầu tản ra nghi hoặc, có chút vô ngữ, cô nhóc này căn bản chưa hiểu ra, "Lúc ở nhà anh ta thường cố ý tới gần cô đúng không?"

"Thì cũng có!" Hạ Miên nâng nâng cằm, "Tôi đề phòng anh ta hại Tiểu Phong, tuyệt đối không cho phép bước vào phạm vi ba bước chân."

Ninh Thiều Bạch bật cười, lại hỏi, "Nói chuyện làm việc thì sao? Không cảm thấy kỳ quái?"

Hạ Miên không tự giác run run, "Hai ngày nay anh ta nói chuyện làm cả người tôi nổi da gà."

Cô rốt cuộc cũng không phải thiếu nữ mới mười sáu đôi mươi, sau khi được Ninh Thiều Bạch nhắc nhở, cũng phát hiện ra một ít manh mối.

Sau khi bọn họ về đây, Trương Khải Minh đúng là loại bỏ sự tồn tại của Hoàng Hiểu Quyên.

Ngược lại ôn nhu săn sóc, đưa tiền tặng quà, trong nhà để cô làm chủ, thường xuyên làm Hạ Miên sinh ra ảo giác mình mới là nữ chủ nhân của căn nhà này......

Nếu không phải Hạ Miên biết bản tính của hắn, chưa từng tin tưởng, bằng không đổi lại là cô gái bình thường, nói không chừng đã sớm......

Vì thế: !!!!

Hạ Miên tức khắc ghê tởm, nghĩ đến ban nãy hắn muốn sờ đầu mình, cô vội vàng cầm lấy tay Ninh Thiều Bạch đặt lên.

Ninh Thiều Bạch vô ngữ: "Làm gì?"

"Giải độc giúp tôi, thật là đáng sợ." Hạ Miên đang nói lại nhịn không được rùng mình.

Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, "Tôi thì không đáng sợ?"

Nhưng mà anh hỏi xong liền hối hận, quả nhiên nghe thấy Hạ Miên đáp, "Có cái gì mà sợ, đều là chị em với nhau cả lo gì."

Nói xong liền kiêu ngạo, "Hôm nay tôi quá thông minh đúng không, nháy mắt cứu vãn lời nói, còn công kích Trương Khải Minh."

Ninh Thiều Bạch cắn răng, hung hăng kéo ngốc mao của cô.

"A! Đau!" Hạ Miên trừng mắt lên án, "Anh làm gì thế hả?!"

Ninh Thiều Bạch cười lạnh, "Giải độc có bao giờ nhẹ nhàng."

"Quỷ khắc nghiệt." Hạ Miên nhăn mũi, nói chính sự, "Anh cho tôi mượn di động chút đi. Tôi muốn chính thức đối phó với Trương Khải Minh!"

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn nhỏ Sâm Sâm: Để mọi người chiêm ngưỡng một chút, uy lực miệng quạ đen của tôi!

Viết xong chap này!! Tác giả đã phế.

Về sau 0 giờ sáng mỗi ngày đều sẽ cập nhật, khoảng 6000 từ. Chờ tôi khôi phục nguyên khí, mới có thể tiếp tục viết truyện cho mọi người được.

Editor có lời muốn nói:

Edit xong chương này tôi cũng phế, hơn 7000 từ chứ ít gì. :)))

Cầu ☆ ? and follow me

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi