Ba nam sinh nhìn bộ dáng vô tri vô giác của cô, lập tức nhận ra tin đồn họ nghe được có thể là giả, nếu cô gái thi xếp lớp này thật sự từng vào đồn cảnh sát, nghe bọn họ nói vậy phải trốn còn không kịp ấy chứ, sao có thể đuổi theo hỏi cho được.
Nam sinh ở giữa cười ngượng ngùng, "Chúng tớ chỉ nghe người khác nói thôi, chắc là không có đâu."
Hạ Miên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tớ cũng thấy không thể nào, trường trung học phụ thuộc sao có thể nhận học sinh có vấn đề về phẩm chất đạo đức được chứ, mà chuyện này đáng lẽ ra học sinh bọn mình không thể biết, nhà trường lại càng không."
"Có lý." Một nam sinh đứng bên cạnh quen ba người họ thuận thế chen vào, "Nếu vì chuyện đó mà bị đuổi học, chắc chắn sẽ bị ghi trong hồ sơ, làm sao trường mình lại nhận được."
Hạ Miên lập tức gật đầu khen, "Ôi cậu thông minh thật, nói một phát trúng trọng điểm luôn!"
Bạn học kia vì thế mà đắc ý, bắt đầu thao thao bất tuyệt phân tích tính thái quá của chuyện này.
"Đúng đúng đúng." Hạ Miên không ngừng gật đầu, "Lúc bọn tớ thi đều ngồi cùng nhau, mọi người khá tốt, hơn nữa bọn tớ đến từ những nơi khác, chẳng quen ai trong trường, sao đang yên đang lành lại tự dưng xuất hiện chuyện này được, chẳng lẽ các cậu không chào đón học sinh chuyển trường, không muốn để bọn tớ đến đây học?"
Học sinh trong trường vốn đã rất tò mò về Hạ Miên, lúc này thấy cô dừng lại nói chuyện với mấy bạn, không ít người vì hứng thú hoặc thấy mới mẻ muốn thông qua việc này mượn cơ hội làm quen.
Nghe Hạ Miên nói thế, họ mồm năm miệng mười phủ nhận.
"Đương nhiên không phải, trường chúng tớ rất hoan nghênh học sinh mới."
"Đúng vậy, bọn tớ làm gì có quyền không cho bạn khác đến học chứ."
"Thế vì sao đang êm đẹp lại đồn như vậy?" Hạ Miên bày ra bộ dáng cực kỳ khó hiểu, "Chẳng lẽ trong bọn tớ có ai đó đắc tội với người trường cậu?"
"Nhưng ngoài tớ quen Tôn Duyệt Hân và Lý Tuệ Trân ở lớp bổ túc, thì những học sinh chuyển trường khác đều mới đến đây, vốn không quen ai."
"Rốt cuộc vì sao lại tạo ra con dao này?" Nói tới đây, cô như nhớ tới ra cái gì đó, lòng bàn tay đập vào nhau hỏi, "Nói cả nửa ngày, thế học sinh thi chuyển trường bị đồn vào cục cảnh sát là ai vậy?"
Nhìn đôi mắt hiếu học của cô, mọi người trầm mặc, đồng thời thật sự cảm thấy việc Hạ Miên từng vào cục cảnh sát chỉ là tin đồn.
"Lý Minh, Hồ Diệp, Mã Kiến Hoa." Giọng nói ngọt thanh mang theo ý cười từ bên cạnh truyền đến, "Làm gì mà nhiều người vậy, các cậu đang nói gì thế?"
Ba nam sinh đứng gần Hạ Miên nghe vậy lập tức quay đầu.
"Điền Tuyết Nhã."
Hạ Miên cũng ló đầu ra nhiệt tình chào hỏi, "Bạn Điền Tuyết Nhã, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi!"
Biểu cảm mỉm cười của Điền Tuyết Nhã thoáng cứng đờ, giọng điệu chần chờ hỏi, "Sao mấy cậu đứng chung vậy?"
"À," Hạ Miên giải thích, "Tớ nghe bọn họ nói trong nhóm học sinh chuyển trường lần này có người từng vào đồn cảnh sát, cho nên tò mò hỏi chút, sau đó cứ vậy trò chuyện."
Tôn Duyệt Hân vui sướng khi người khác gặp họa tiếp lời, "Cuối cùng mọi người cho rằng đây có thể là tin đồn, trường mình vốn không nhận học sinh có vấn đề về phẩm chất và đạo đức, hơn nữa học sinh thi xếp lớp đều chuyển từ nơi khác tới, không quen ai trong trường, sao chúng ta có thể biết có người từng vào đồn cảnh sát được."
"A!" Hạ Miên đột nhiên phát hiện, "Tớ cảm thấy có lẽ mình là đối tượng đáng nghi nhất!"
Mọi người hoảng sợ.
Chỉ thấy cô cười hì hì trêu, "Là học sinh chuyển trường lại còn biết mấy bạn trong trường mình, tớ quen Tôn Duyệt Hân Lý Lệ Trân ở lớp bổ túc, còn cả bạn Điền Tuyết Nhã và Cố Châu."
Cô giơ tay chỉ Tôn Duyệt Hân, Lý Lệ Trân rồi Điền Tuyết Nhã, "Không phải mấy cậu làm đó chứ, ha ha. À đúng rồi, còn một người nữa là Cố giáo thảo."
Tôn Duyệt Hân giả vờ tức giận trả lời, "Đúng vậy là tớ làm đấy, tớ ghen ghét cậu xinh đẹp, ghen ghét thành tích tốt, sợ cậu đến đây rồi sẽ đoạt mất nổi bật của tớ."
Lý Lệ Trân cạn lời, "Sao Cố giáo thảo người ta phải đồn nhảm về cậu làm gì?"
Hạ Miên đáp, "Sợ tớ chiếm mất ngôi vị top 1 cả năm chăng!"
Tuy giọng điệu nghiêm trang, nhưng mọi người đều nhìn ra được cô đang nói đùa.
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân khinh thường cười nhạo.
Hạ Miên cười ha ha, có vẻ như không chú ý đến biểu cảm cứng đờ của Điền Tuyết Nhã.
Tuy ở đây có không ít bạn học cười theo, nhưng sắc mặt bọn họ đều thật vi diệu.
Thiếu nữ mười mấy tuổi lòng dạ hữu hạn, Điền Tuyết Nhã vội vàng bịa đặt, chiều nay đã mở miệng kể linh tinh với không ít nam sinh, giờ thì chính tai đám học sinh trong lớp đứng đây nghe được sự thật.
Có người hỏi Hạ Miên, "Cậu quen biết Điền Tuyết Nhã thế nào vậy?"
Hạ Miên đáp, "Lúc tới đi hội chùa với nhóm Tôn Duyệt Hân thì thấy cậu ấy và Cố Châu đến chào hỏi, rồi cứ thế quen thôi."
Mấy nữ sinh phóng ánh mắt kỳ lạ về Điền Tuyết Nhã.
Cứ nhìn Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân là biết, Điền Tuyết Nhã vốn không che dấu tốt tính cách hai mặt của mình, vậy nên nhóm con gái đều không thích cô ta.
Hơn nữa đối với mấy chuyện này, năng lực phá án của nữ sinh cực kỳ mạnh.
"Bạn Điền Tuyết Nhã," Hạ Miên quan tâm hỏi han, "Sao mặt cậu nhợt nhạt quá vậy, cơ thể không thoải mái hả? Vậy nhanh chóng về nghỉ ngơi đi."
Nhưng Điền Tuyết Nhã nào dám đi, cô ta sợ đi rồi đám người này sẽ nói mình ăn nói bậy bạ, giờ cũng không biết phải biện giải thế nào, chỉ có thể căng mặt đáp, "Không việc gì."
"Cậu vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt thì hơn." Hạ Miên cẩn thận dặn dò một câu, sau đó tạm biệt mọi người, "Tớ cũng nên về nhà rồi, nói chuyện với các cậu thật sự rất vui, hy vọng chúng ta có cơ hội làm bạn, gặp lại sau."
Cảm quan* của mọi người đối với cô không tồi, bọn họ sôi nổi vẫy vẫy tay.
(P/s: Phương pháp cảm quan là phương pháp đánh giá chất lượng dựa trên việc sử dụng các thông tin thu được qua sự cảm nhận của các cơ quan thụ cảm của con người khi tiếp xúc, tiêu dùng sản phẩm như: thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác và vị giác.)
"A đúng rồi," Hạ Miên kéo Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân mới đi được hai bước dừng lại.
"Lời đồn làm mờ mắt kẻ thông minh, tuy không biết người bịa đặt là ai, nhắm vào đối tượng nào, nhưng nếu họ biết bản thân bị nói thành như vậy, một học sinh tốt lại bị vu oan thành tội phạm, ai ở trường hợp ấy cũng khổng thể chịu nổi."
"Bất kì người nào tung tin đồn cũng sẽ trở thành hung thủ, tớ thích những bạn thông minh lương thiện hơn." Hạ Miên mỉm cười rồi tặng cho bọn họ một cái nháy mắt, sau đó mới xoay người rời đi.
"Oa, tính cách cậu ấy tốt thật."
"Người cũng rất xinh đẹp."
"Rốt cuộc ai đồn lung tung vậy, người từng vào đồn cảnh sát sẽ thế này sao?"
"Ha ha, chắc là đố kỵ người ta rồi, vừa xinh đẹp vừa lương thiện thế kia mà."
"Không phải cậu ấy đã nói rồi sao, chỉ quen Tôn Duyệt Hân, Lý Trân Trân, Điền Tuyết Nhã và Cố Châu."
"Điền Tuyết Nhã, chiều nay chính tai tớ nghe cậu nói Hạ Miên từng vào đồn cảnh sát, rốt cuộc nghe ai kể vậy?"
"Đúng rồi, cậu quen Hạ Miên thông qua Tôn Duyệt Hân đúng không, Tôn Duyệt Hân không biết thì sao cậu biết được?"
"Còn nữa, chẳng phải cậu rất khinh thường Tôn Duyệt Hân à? Thế mà lại chủ động chào hỏi, bộ muốn khoe mình có quan hệ tốt với Cố Châu hả?"
"..."
Hạ Miên không quan tâm Điền Tuyết Nhã sẽ giải thích như thế nào, đã trưởng thành thì có thể chịu trách nhiệm hình sự phù hợp với tuổi của mình rồi, phải trả giá lớn cho chính việc bản thân làm ra.
Hiện giờ cô chỉ quan tâm không biết sẽ đi học khi nào, sẽ bị chuyển vào lớp nào.
Kết quả thi xếp lớp có rất nhanh, hôm sau Hạ Văn Nguyệt nhận được thông báo của trường học, Hạ Miên với thành tích ưu tú có tư cách được xếp lớp, nghe nói sáu người thi chỉ đâu hai, Hạ Miên là một trong số đó.
Bên cấp 2 cũng chỉ có hai học sinh trúng tuyển, tuy Mao Tuệ Lan học lực yếu bị hạ một bậc, nhưng ngày thường học thêm cô nhóc rất nghiêm túc, điểm thi suýt soát thông qua.
Mặc kệ thế nào, thành công thi đậu chính là thắng lợi, cùng ngày Hạ Văn Nguyệt vui mừng nấu một bàn đồ ăn, chúc mừng Hạ Miên và Mao Tuệ Lan thuận lợi nhập học.
Cấp 2 cấp 3 đều có lớp tự học sớm, Hạ Miên muộn nhất là 6 rưỡi phải rời giường.
Trời còn chưa sáng, cô thống khổ kéo người rời khỏi ổ chăn ấm áp.
Tiểu Phong trở mình, xoa đôi mắt mơ màng nói, "Dì nhỏ?"
"Ừ dì đây," Hạ Miên mặc xong quần áo thì dùng chăn bọc cậu lại bế lên, đi đến phòng tây, "Nhớ những lời hôm qua dì nói với con không?"
Đầu Tiểu Phong dựa vào cổ cô, giọng nói trẻ con tràn ngập sự khốn đốn, "Nhớ ạ, sáng đi theo dì Tuệ Trúc, buổi trưa nhà trẻ tan học là có thể gặp dì nhỏ."
Nhà trẻ cũng khai giảng nhưng thời gian đi học muộn hơn nhiều, hai năm tiếp theo cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của hai dì cháu hoàn toàn lệch nhau.
Hạ Miên sờ đầu cậu, "Bé cưng ngoan."
Hạ Văn Nguyệt dậy rồi sang phòng tây từ sớm, hiện đang chuẩn bị bữa sáng cho hai người, chỉ mỗi cô nhóc Tuệ Trúc là ngủ đến nỗi trời đất u ám.
Hạ Miên để Tiểu Phong ngồi cạnh Tuệ Trúc, hôn hôn trán cậu dặn dò, "Ngủ thêm một lát đi, chốc nữa thì đi cùng dì Tuệ Trúc."
Tiểu Phong không bỏ được vươn tay sờ mặt Hạ Miên, "Dì phải chăm chỉ học tập, nghe lời thầy cô đấy."
"Được!" Hạ Miên hôn mạnh một cái, "Trưa gặp nha."
Khi ra đến cửa Hạ Văn Nguyệt cho vào cặp cô và Mao Tuệ Lan một cái bánh nướng, trứng gà và sữa bò, "Đi đường cẩn thận chút, đừng đến muộn."
Trên đường, Hạ Miên mới biết tờ mờ sáng lại náo nhiệt như thế, phóng mắt nhìn đều là học sinh mặc áo đồng phục trắng xanh (dương).
Cảm giác quay lại cấp 3 thật mới lạ, đã rất lâu rồi cô không thức khuya dậy sớm đọc sách như thế này.
Hôm nay lúc rời giường còn nhịn không được nghĩ, nếu mình xuyên đến đại học thì tốt biết bao, cuộc sống học sinh cấp 3 thật sự không dành cho con người.
Nhưng nó cũng có vẻ đẹp riêng của mình, không phải ai cũng có cơ hội quay ngược thời gian, bây giờ Hạ Miên cảm thấy tưng đây là quá đủ.
Chủ nhiệm lớp cô là một thầy giáo đẹp trai cao gầy, họ Mễ, có lẽ mới đảm nhiệm công tác không lâu, trên người vẫn còn sự nhiệt tình và sức sống mãnh liệt, là giáo viên có thể hòa mình với học sinh.
Hắn nhìn thấy Hạ Miên liền cười nói, "Ai nha, em chính là bảo bối thầy may mắn có được mà."
Thời buổi này trung học phụ thuộc Yến đại vẫn chưa chia lớp trọng điểm hay lớp thực nghiệm gì cả, khối 10 có tổng cộng 8 lớp, học sinh được xếp theo thành tích tuyển sinh trung bình.
Việc thi xếp lớp hôm qua chỉ có Hạ Miên và một nam sinh khác đậu, trừ môn văn thì những môn khác của Hạ Miên gần như đều đạt điểm tuyệt đối, ban nam kia chỉ suýt soát đậu, vậy nên đám chủ nhiệm lớp đều muốn cướp Hạ Miên, cuối cùng tổ trưởng của khối đề xuất ý kiến rút thăm quyết định.
Hạ Miên nghe thầy Mễ nói vận may mình tốt, không khỏi cười cười, "Em thấy có thể được thầy rút trúng chính là vinh hạnh của em."
Thầy Mễ cười vui vẻ hơn.
Tiết đầu tiên chính là môn tiếng anh tự học của thầy Mễ, lúc hắn dẫn Hạ Miên vào phòng, bên trong yên tĩnh khoảng một cái chớp mắt, sau đó lập tức hoan hô.
Ánh mắt Hạ Miên quét một vòng, phát hiện không ít gương mặt quen thuộc, trừ Tôn Duyệt Hân, Lý Lệ Trân, Cố Châu và Điền Tuyết Nhã, mấy nam sinh hôm trước thảo luận cũng ngồi ở đây, cô nhìn bọn họ nở nụ cười.
"Thầy dùng hết vận may cả năm của mình vào việc này rồi đấy, thành công chộp bạn nữ xinh đẹp này về cho các em." Thầy Mễ cười nói, "Mấy đứa phải sống chung cho tốt."
Các bạn lập tức vỗ tay như sấm, chỉ có Điền Tuyết Nhã sắc mặt tái nhợt, bộ dáng như chịu ủy khuất cực lớn.
Sau khi tự giới thiệu đơn giản, thầy Mễ sắp xếp cho Hạ Miên xuống vị trí cuối cùng, "Lớp chúng ta xếp chỗ theo thành tích, tạm thời em Hạ cứ ngồi đó đi, đợi đến lần thi sau sẽ đổi lại, không thành vấn đề chứ."
Hạ Miên nhìn Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân ngồi ngay trước mình, vực kỳ vừa lòng đáp, "Không thành vấn đề ạ, cảm ơn thầy Mễ."
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân cũng vui đến hỏng rồi.
"Trời ơi trời ơi, cậu thật sự được chuyển đến lớp bọn tớ này, thật cảm tạ lão Mễ."
"Có khi ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của tớ rồi đấy."
"Aizz, để tớ kể cậu nghe," Tôn Duyệt Hân lập tức chia sẻ tình báo, "Hai ngày nay Điền Tuyết Nhã yên tĩnh đi không ít, mọi người đều biết chính cô ta tung tin."
"Nhưng cậu vẫn nên cẩn thận chút," Lý Lệ Trân khẽ nhíu mày nói, "Vẫn còn mấy thằng ngốc không tin là giả, đặc biệt là đám lưu manh, tớ sợ họ sẽ tìm đến cậu gây phiền toái."
Tôn Duyệt Hân nói, "Ví dụ như thằng cháu Hách Kiếm kia."
Hạ Miên đã chuẩn bị tâm lý cho việc này, không phải cứ không tin là không có đầu óc, đôi khi bọn họ chỉ vì muốn náo nhiệt và thú vị nên đồng ý tin vào mấy tin đồn đó thôi.
"Yên tâm đi," Hạ Miên cười đáp, "Tớ chỉ sợ không ai đến làm phiền."
Những phương pháp đập tan tin đồn ngoài việc bác bỏ, vẫn còn một cách nữa, đó chính là dùng vũ khí pháp luật để vả mặt!
Bọn họ dám đến, cô đây dám dùng《 Luật hình sự 》tát cho mặt bọn họ hộc máu!
Cầu ☆ and follow me ?