TRỞ THÀNH DÌ NHỎ CỦA PHÁO HÔI THIÊN TÀI

"... Aizz, vậy nên mới nói, cứ trông cậy vào con ruột thì có ích gì chứ... hồi nhỏ ghét con là con gái, giờ còn không phải con hầu hạ ba sao..."

Mắt thấy Đại Mai chuyển đề tài sang vấn đề ba mẹ trọng nam khinh nữ, Hạ Miên nắm tay Tiểu Phong chuẩn bị rời đi.

Hiện giờ bệnh viện chưa thể quẹt thẻ, tất cả giao dịch đều bằng tiền mặt, cô chạy nhanh đi rút tiền trước, bằng không lát nữa ngân hàng đóng cửa.

Quay người vừa khéo đụng phải Diêm Bội Chương đỡ Phạm Hoài Nhân về, trước mặt ông lão Hạ Miên không nhiều lời, chỉ nhẹ giọng nói với Diêm Bội Chương, "5 rưỡi cầm bình chờ tôi ở phòng thanh toán."

Gương mặt Diêm Bội Chương kích động, "Được được, cảm ơn, cảm ơn cô..."

Phạm Hoài Nhân nghi hoặc, "Tiểu Chương, sao vậy? Vị này là..."

"Đây là họ hàng của bác sĩ ban nãy đã giúp con chút việc," Diêm Bội Chương vội vàng thu liễm cảm xúc, "Chú, mình nhanh về trước thôi, phải ăn một chút, tinh thần tốt cơ thể tốt để phẫu thuật."


Hạ Miên đến văn phòng Ninh Thiều Bạch tìm Ninh Thiều Vận, muốn mượn chị ấy ít tiền.

Thật ra Hạ Miên có một tấm thẻ ngân hàng, sau buổi mừng thọ ông Ninh lần trước, Ninh Thiều Bạch dùng tem đổi lấy hai cái sân Hoắc gia rồi sang tên cho cô, còn cái tứ hợp viện ba sân kia để dành cho Sâm Sâm sau này, vậy nên Ninh Thiều Bạch chuyển tiền đưa cô, giá thị trường khoảng mười lăm vạn, chuyển vào thẻ của Hạ Miên.

Giờ cô không mang theo, trong túi sổ tiết kiệm trên người chỉ có mấy ngàn.

Kết quả gặp phải hai người ở ngay trạm y tá, thì ra Ninh Thiều Vận tìm Ninh Thiều Bạch hỏi thăm, kết quả Ninh Thiều Bạch chỉ biết có một ca bệnh như vậy, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ lắm.

Bình thường anh cao lãnh xa cách, không ai dám tán phét bên tai.

Vì vậy anh mang Ninh Thiều Vận đến hẳn chỗ y tá.


Ở đây tụ tập đủ các chuyện ở bệnh viện, nhóm y tá nhỏ thuộc chuyện gia đình của mỗi giường bệnh như lòng bàn tay.

Giờ bác sĩ Ninh đích thân đến hỏi, chỉ hận không thể moi hết những thứ mình biết ra.

"Nhà tôi có họ hàng là người thôn bọn họ, Phạm Hoài Nhân kia phải nói thế nào nhỉ, rất đáng thương."

"Lúc nhỏ là con nhà địa chủ, hồi trẻ bị tố cáo nặng nề trong đợt Cách mạng Văn hóa(?), sau cải tạo xong về bị dọa cho không nhẹ, từ đó không dám ra ngoài tìm việc, cứ thế sống nhờ nghề nhặt rác."

Bảo sao đặt tên cho Phạm Bội Du và Diêm Bội Chương đều hay như vậy, hóa ra là có nội tình sâu xa, nếu thế, khả năng cao bình hoa kia là hàng thật.

"Sau đó thì nhặt đứa đầu tiên về, còn vì thằng bé mà cả đời không kết hôn..."

Hạ Miên sửng sốt, "Phạm Bội Du không phải con ruột?"


"Không phải, là lúc ông ấy nhặt ve trai ôm Phạm Bội Du về, dùng cháo bột đút từng miếng một nuôi lớn."

"Hồi nhỏ sợ bị người ta bắt nạt nên mới bảo con ruột, người già trong thôn đều biết là nhặt về, khi ấy bao người muốn làm mai cho đều thất bại vì đứa nhỏ."

"Còn Diêm Bội Chương thì được Phạm Hoài Nhân cứu được ở ven đường, khi đó Phạm Bội Du khoảng mười mấy tuổi, sau khi tỉnh lại cũng nuôi như con, nhưng chắc do đủ lớn để biết cha mẹ mình là ai, từ đó mới gọi là chú."

"Một người khá tốt, nhưng mệnh khổ, cả đời bệnh..."

"Còn không đúng à, hôm trước Diêm Bội Chương nghe tiền phẫu thuật bị Phạm Bội Du lấy đi, bộ dáng không khác gì trời sập." Nhắc đến đây, hộ sĩ nhỏ giọng nói, "Nghe bảo cũng vì thế mà vay nặng lãi đấy."

"Vậy nên Phạm Bội Du mới không đồng ý làm phẫu thuật, rốt cuộc căn bệnh này, kết quả tốt nhất cũng chỉ sống thêm được hai ba năm, trường hợp kém nhất thì chẳng khác không phẫu thuật là bao."
"..."

Hiển nhiên các bác sĩ y tá đã gặp nhiều chuyện vui buồn hợp tan như vậy, lúc nhắc đến bệnh tình luôn rất khách quan.

Ba người quay về văn phòng của Ninh Thiều Bạch.

Hạ Miên mượn Ninh Thiều Vận thẻ ngân hàng, Ninh Thiều Vận cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, "Em định mua à?"

Hạ Miên gật đầu, "Ngày mai sẽ trả chị."

Ninh Thiều Vận không thấy sao cả, đột nhiên nhớ ra, "Mức rút cao nhất một ngày là sáu ngàn..."

Hạ Miên cũng sực nhận ra điều này, hơi sửng sốt, "Vậy phải làm sao đây?"

Cô nhìn về phía Ninh Thiều Bạch, "Bác sĩ Ninh, nhất định phải nộp tiền phẫu thuật trong hôm nay à? Không thể thư thả thêm một ngày hả?"

Đang nói, một nữ bác sĩ trẻ tuổi cùng ca trực hôm nay với Ninh Thiều Bạch bước vào, thuận miệng hỏi, "Tiền phẫu thuật của ai cơ?"

Hạ Miên đáp, "Phạm Hoài Nhân."
Hiển nhiên nữ bác sĩ này cũng chiến đấu trong nhóm tán phét, lập tức nói, "Không phải tiền phẫu thuật của ông ấy bị con trai cả lấy mất rồi à? Bên chủ nhiệm Lưu đang muốn trao quyền phẫu thuật cho bệnh nhân phòng số 9 đấy."

Hạ Miên nóng nảy, "Sao giờ sao giờ? Nhất định phải nộp trong hôm nay."

Nữ bác sĩ tò mò hỏi, "Tại sao mấy người lại đóng viện phí cho Phạm Hoài Nhân thế?"

Hạ Miên cười cười nhìn Ninh Thiều Bạch, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.

Ninh Thiều Bạch mở ngăn kéo lấy ví tiền ra, cầm tấm thẻ ngân hàng đưa cho Hạ Miên.

Hạ Miên vỗ trán, "Ai nha, khờ quá, hạn của một thẻ là sáu ngàn, vậy dùng hai thẻ không phải đủ rồi sao!"

Ninh Thiều Bạch nói, "Dùng mỗi cái này là được, không cần xếp hàng, trực tiếp tìm giám đốc ngân hàng, hạn mức vậy là đủ."
"Woa! Khách VIP ngân hàng trong truyền thuyết đây ư?" Hạ Miên kinh hỉ ôm chặt Ninh Thiều Bạch, "Ha ha, bác sĩ Ninh quá đẹp trai."

Ninh Thiều Bạch hoảng sợ, sau đó duỗi tay xách gáy cô túm ra, tiện tay cầm lấy tờ giấy viết mật khẩu, "Đi nhanh đi, bằng không lát nữa người ta tan tầm."

Hạ Miên cúi đầu dặn Tiểu Phong, "Ở đây với chú Ninh dì Ninh đợi dì nhé? Dì lấy tiền xong sẽ về ngay."

Giờ Tiểu Phong đã quen hai người, nghe vậy nắm lấy tay Ninh Thiều Vận gật đầu, "Dì nhỏ mau đi đi."

Hạ Miên hiếm khi được hưởng đãi ngộ của khách VIP.

Vào cửa chưa đến mười phút đã lấy được hai vạn, quả thật sướng như lên mây.

Ban đầu cô không cảm thấy gì, nhưng sau khi tò mò hỏi giám đốc ngân hàng điều kiện để trở thành khách VIP, cầm tấm thẻ kia cứ như đang cầm một quả bom.

Tay trái hai vạn mà trong lòng Hạ Miên không khác gì hai tệ, ngược lại tay phải giữ thẻ ngân hàng lại có cảm giác nặng ngàn cân.
"Nhanh lên nhanh lên!" Hạ Miên vọt vào văn phòng đã trả ngay thẻ cho Ninh Thiều Bạch, "Woa, bác sĩ Ninh tin tôi quá rồi, cứ thế giao ra như vậy."

Ninh Thiều Bạch đáp, "Làm mất thì liệu mà bán thân cho tôi đi."

Hạ Miên trợn mắt, "Anh biết tưởng tượng thật đấy, nhiều lắm tôi cùng anh đi báo mất rồi làm lại thẻ là được chứ gì."

Khi Hạ Miên dắt Tiểu Phong đến phòng thanh toán, Diêm Bội Chương đã chờ ở đó, ôm cái bình được quấn bằng vải bông màu xanh lá đi tới đi lui.

Thấy Hạ Miên đến hai mắt lập tức tỏa sáng, Hạ Miên hiểu tâm tình của cậu ta, không chậm chạp mà trực tiếp giao tiền, "Đây là hai vạn."

Diêm Bội Chương hơi sửng sốt, há miệng thốt ra nửa câu "Đã bảo..." nhưng không nói thêm được gì nữa, trong gia đình có người bị bệnh chẳng khác nào động không đáy, anh ta rất cần số tiền này...
Nếu Hạ Miên đã vì một tương lai yên tâm, đương nhiên sẽ không chiếm tiện nghi của anh ta, "Đã hứa sẽ đưa hai vạn trước rồi, tôi sẽ mang bình này đi giám định, nếu giả lại đến tìm anh sau, còn là thật, phần dư lại coi như bồi thường giá thị trường."

Diêm Bội Chương sửng sốt, sau một lúc lâu, người đàn ông như con thú bị mắc kẹt ở phố đồ cổ cũng không khóc bây giờ nước mắt rơi như mưa, "Cảm ơn, cảm ơn cô! Cô đại ân đại đức, Diêm Bội Chương tôi suốt đời không quên."

Nếu không phải Hạ Miên nhanh tay, chút nữa anh ta quỳ xuống lạy mình rồi.

Hạ Miên vội vàng đỡ lấy, "Đây vốn là chuyện đôi bên đều có lợi, tôi muốn mua đồ cổ, mà vừa khéo là anh có thôi, sao lại dùng từ như vậy."

Không phải ai cũng đồng ý bỏ ra sự tin tưởng, nhiều người như vậy, chỉ mình cô lựa chọn mạo hiểm với một kẻ xa lạ.
Hạ Miên cẩn thận dùng vải bông đã rách bọc lấy bình cổ giá trị hai vạn về văn phòng Ninh Thiều Bạch.

Lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân vừa làm chuyện lớn.

Tuy nhiên Tiểu Phong cũng không hiểu, cậu chưa có khái niệm về giá tiền, chỉ cảm thấy mình đã thành công nhặt được của hời, còn giúp chú của anh trai kia có thể trị liệu, là một chuyện rất đáng để vui mừng.

Cậu nhóc vui vẻ sờ cái bình cười, "Đồ cổ."

Hạ Miên nhìn bộ dáng vui sướng kia cũng không còn bối rối, "Nào nào nào, thông báo một chút, đây chính là đồ cổ Tiểu Phong nhà ta liếc mắt một cái nhìn trúng!"

Khuôn mặt nhỏ Tiểu Phong sáng lên, đáy mắt đều là kiêu ngạo.

Hạ Miên không nhịn được hôn lên mặt một phát.

Đứa nhỏ vui sướng lộ ra hàm răng trắng.

Hạ Miên nói, "Coi như chúng ta nhặt được cái này, nhưng một món là đủ rồi ha, trong nhà không cần quá nhiều đồ cổ."
Trong tập tranh đồ cổ ở buổi đấu giá ngày hôm đó vẫn còn mấy món nữa, Hạ Miên chỉ sợ cậu nhóc đòi kiếm tất cả mang về.

Cũng may bạn nhỏ tương đối dễ thỏa mãn, nghe vậy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Hạ Miên âm thầm thở ra, vấn đề chấp niệm đồ cổ này có thể tan biến rồi...

Tuy đã giải quyết chuyện của Tiểu Phong xong, nhưng việc lớn mình mới vô thanh vô thức làm ra tương đối sầu não.

Ninh Thiều Bạch nhìn vẻ mặt rối rắm của Hạ Miên cười cười, "Lại sao nữa?"

Hạ Miên đáp, "Tôi đang nghĩ xem nên nói với cô hai thế nào đây, định bảo mua mất hai mươi đồng, nhưng sợ cô hai không coi trọng, nhỡ làm vỡ thì chết."

"Nhưng nếu nói bỏ hai vạn mua, liệu có đánh gãy chân tôi không."

Thấy Tiểu Phong nghi ngờ nhìn qua, Hạ Miên nghĩ thầm, còn phải dạy dỗ thằng nhỏ thật tốt, không thể nói dối được.
Tác giả có lời muốn nói:

Nào nào nào, mọi người mau khai đã từng nói dối giá cả với người lớn bao giờ chưa nào ^_^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi