TRỞ VỀ 1960: LÀM RUỘNG LÀM GIÀU NUÔI DƯỠNG NHI TỬ

Ngữ khí của mẹ Chu hiếm khi nhỏ nhẹ như vậy.

Thật ra bà nghe con trai nói đã trở về tối hôm qua, bà tự nhiên liền lo lắng vì tối hôm qua tuyết rơi lớn như vậy.

Đi về nhà chắc phải chịu đông lạnh?

Con trai thứ tư liền nói vợ mình dậy và nấu nước gừng cho mình uống, còn nấu nước ấm ngâm chân, hấp bánh bao cùng canh sủi cảo ăn xog, lúc này mới đi ngủ.

Vừa nghe như vậy, trong lòng bà thoải mái hơn nhiều. Xem Lâm Thanh Hòa ăn xài phung phí tiền thuận mắt hơn trước.

Ít nhất vẫn sẽ chăm sóc tốt cho con trai bà, về điểm này cũng đủ để mẹ Chu đối xử với cô ôn hòa.

Lâm Thanh Hòa liếc nhìn Chu Thanh Bách, Chu Thanh Bách cũng nhìn cô. Hai mắt nhìn nhau, cô vẫn có chút không tự nhiên, liền nhìn về phía bọn đại oa: "Các ngươi đã ăn chưa?"

"Ăn rồi" Chu Khải và Chu Toàn nói.

Vì thế Lâm Thanh Hòa mặc kệ bọn họ, tự mình vào phòng bếp. Trong phòng bếp, bếp nồi còn nóng hổi, cha con bọn họ hấp mấy cái bánh bao ăn.

Bánh bao làm mấy ngày trước, bởi vì trời tuyết lạnh, bánh đông cứng lại, sẽ không hư, muốn ăn có thể hấp lại. Nhưng cũng không phải ngày nào cũng ăn bánh bao, cho nên vẫn còn thừa một ít.

Đương nhiên đây là mấy cái cuối cùng rồi.

Bụng cũng không đói lắm, cô ăn một cái đã no.

Lúc này bé út vào được, Lâm Thanh Hòa liền đem hắn bế lên: "Bé út, ăn cơm có no không?"

"Không ăn" Bé út Chu Bách lắc đầu.

Ý tứ này có nghĩa là đã ăn qua, no rồi không ăn nữa.

Lâm Thanh Hòa liền ôm hắn ra, mẹ Chu còn ở đây, chủ yếu lâu lắm không gặp con trai, muốn nhìn thêm chút.

Có bốn đứa con trai, bà cưng nhất chính là lão tứ này, ở trong lòng bà đứa con này là đệ nhất, mấy đứa con trai con gái khác để sang một bên.

Lâm Thanh Hòa liền ôm bé út trở về phòng, hai đứa lớn kia cũng vào theo.

Chu Thanh Bách liếc nhìn bóng dáng của cô.

Mẹ Chu nhỏ giọng nói: "Mẹ của bọn đại oa mấy ngày này rất quan tâm đối xử với chúng, quần áo giày vớ trên người đều là một tay nó thu xếp sợ mùa đông lạnh đấy. Còn cầm thịt và bánh bao qua cho ta và cha ngươi ăn".

Lần trước làm bánh bao, Lâm Thanh Hòa lại kêu Chu Khải và Chu Toàn cầm hai cái sang bên nhà Chu gia, đưa cho cha mẹ Chu ăn.

Cha mẹ Chu cũng sẽ không đem đồ hiếu kính cho mình đem ra ngoài, nếu để nhà lão tứ gia biết sẽ nghĩ như thế nào?

Hơn nữa nhà Chu gia nhiều cháu trai cháu gái như vậy, hoặc là cho, hoặc là đều không cho.

Hai cái bánh bao này phải chia làm sao? Vì thế hai vợ chồng họ dứt khoát tự mình ăn, như vậy ai cũng không nói được gì, muốn nói thì chỉ có thể nói lão tứ gia hiếu thuận vợ chồng già.

Chu Thanh Bách gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.

"Bên mẹ cũng không nói nhiều, chính là vợ của con có cái tật xấu tiêu tiền phung phí không sửa. Đại oa bọn họ cũng ngày càng lớn, lúc đó mọi thứ đều phải cần đến tiền. Con dâu ăn xài như vậy, nhưng nửa phần cũng không chịu tiết kiệm ít tiền" Mẹ Chu nói.

Điểm này Chu Thanh Bách trong lòng hiểu rõ.

Trong nhà có thêm một cái bếp lò than đá, nửa túi than đá, một cái nồi sắt không gỉ, hai cái chăn lớn hoàn toàn mới, còn có quần áo bọn nhỏ mặc trên người.

Những cái khác cũng không ít, trong phòng cũng đầy lương thực, gạo và mì trắng, tất cả đều cực tốt.

Khẳng định là tốn rất nhiều tiền.

Nhưng Chu Thanh Bách không cảm thấy đó là tật xấu, bởi vì cô chăm sóc bọn nhỏ rất tốt, chuẩn bị đồ dùng trong nhà cũng rất tốt.

Chỉ cần cô chăm sóc gia đình, bên ngoài cứ để hắn lo.

"Ta đã biết" Chu Thanh Bách gật đầu nói.

Mẹ Chu nhìn đôi mắt hắn cứ nhìn vào trong nhà, cũng biết hai vợ chồng đã lâu không gặp. Tuy rằng có tâm nói với con trai vài câu, nhưng cũng không ở lại lâu hơn, nói: "Mẹ đi về trước đây".

"Được" Chu Thanh Bách đưa bà ra ngoài.

Mẹ Chu liền đi trở về, Chu Thanh Bách còn lại vào nhà. Trong phòng Lâm Thanh Hòa đang thoa kem bảo vệ da tay cho ba đứa nhỏ, còn nói bọn họ: "Chưa thoa kem này lại tự ý đi ra ngoài với cha ngươi, nếu tổn thương do giá rét, đến lúc đó xấu xí khó coi".

"Mẹ, cha đã trở lại" Chu Khải nói.

Chu Toàn mắt cũng sáng lấp lánh.

Lâm Thanh Hòa xem hai đứa như vậy, liền biết bọn họ vừa lòng với cha mình, cười cười, nói: "Sáng nay cha gọi các ngươi đi ra ngoài à?"

"Vâng, chúng ta tỉnh ngủ, cha mặc quần áo cho chúng ta ra ngoài, còn nói đừng làm mẹ tỉnh dậy" Chu Khải gật đầu nói.

"Cha hấp bánh bao, mỗi người ăn một cái" Chu Toàn nói.

Bình thường mẹ bọn họ chỉ cho ăn nửa cái, sau đó cho uống cháo.

Lâm Thanh Hòa nói cha các ngươi lấy bánh bao ra làm các ngươi thay đổi thái độ với ta. Nhưng cô cũng hy vọng cha con bọn họ thân thiết như vậy, nói: "Hắn là cha ruột các ngươi, đối với các ngươi đương nhiên tốt. Ta là mẹ kế cho nên chỉ cho các ngươi ăn một nửa".

"Mẹ là mẹ kế, ta đây chính là con ruột của người" Chu Toàn cười hì hì, nói.

"Không có mặt mũi, cha với mẹ chính là vợ chồng!" Chu Khải khinh bỉ hắn, nói.

"Thoa xong rồi, có thể đi ra ngoài" Lâm Thanh Hòa tống cổ bọn họ, nói.

Lời này nói xong, Chu Thanh Bách liền đi vào, Lâm Thanh Hòa theo bản năng quay lại nhìn, liền cùng hắn đối diện. Lâm Thanh Hòa cũng không biết nói gì cho được, liền hỏi: "Nhà mẹ đẻ đã đi?"

"Ừ" Chu Thanh Bách gật đầu.

Lời ít ý nhiều, một chữ đều không dư thừa.

Lâm Thanh Hòa: Không trách được nguyên chủ không thích hắn, cái miệng này đúng là không phải nói chuyện cho nữ nhân vui vẻ.

"Hai anh em ra ngoài chơi đi" Chu Thanh Bách nhìn Chu Khải và Chu Toàn nói.

Chu Khải, Chu Toàn liền nhìn về phía mẹ, Lâm Thanh Hòa biểu hiện các ngươi nhìn ta làm gì, ta đương nhiên không hy vọng các ngươi đi ra!

Nhưng cô cũng biết hắn có chuyện muốn cùng cô nói.

Lâm Thanh Hòa nói: "Nghe lời cha các ngươi, đi ra ngoài chơi"

Vì thế hai bọn họ liền đi ra ngoài, muốn đi khoe với những đứa trẻ khác là cha bọn chúng đã về rồi!

Chu Khải và Chu Toàn đi rồi, bé út ở trên giường đất chơi, Lâm Thanh Hòa một bên cùng chơi với con trai, một bên biết rõ còn cố hỏi: "Lần này trở về ở lại mấy ngày?"

Chu Thanh Bách hơi chậm chạp, Lâm Thanh Hòa tuy rằng đưa lưng về phía hắn. Nhưng có cảm giác được người đàn ông này có chút khẩn trương, cô coi như mình không biết gì, tiếp tục cùng chơi với bé út, bé út bị cô chọc đến cười khanh khách.

Nhìn bé út cười, Chu Thanh Bách lúc này mới nhìn về phía cô, bối rối nói: "Lần này trở về liền không định đi nữa"

Lời này vừa nói ra, cô chợt xoay người lại nhìn hắn: "Không đi nữa là ý gì"

"Ta xuất ngũ rồi" Chu Thanh Bách thở hắt ra.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp, chẳng hạn như giải thích trên người có vết thương gì đó, nhưng mà cũng không có..

Khó trách nguyên chủ trực tiếp trở mặt, này đúng là khó hiểu phong tình.

Không biết lý tưởng của "cô" chính là làm quan thái thái sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi