TRỞ VỀ 1960: LÀM RUỘNG LÀM GIÀU NUÔI DƯỠNG NHI TỬ

Cũng may hiện tại còn có cái nghề bán thịt heo.

Tuy là ba ngày mới lấy thịt một lần, nhưng mỗi lần cũng kiếm được bảy mao tiền rồi. Một tháng mười lần thì có bảy khối tiền, coi như phụ giúp gia đình một chút.

Có đôi khi lấy lần mười cân thịt.

Ngoại trừ Lâm Thanh Hòa cho một mao tiền lợi nhuận, cô còn cho Mai tỷ một ít phiếu thực phẩm, mấy phiếu này đều do mấy bà lão ở trong huyện thành đổi.

Nhiều như từ rừng lấy xuống, so với lúc làm việc không kém là bao.

Nhưng mà bởi vì có Mai tỷ cho biết cách bán ở đâu, như thế nào, cho nên Lâm Thanh Hòa ở hợp tác xã buôn bán hay mua thứ gì đó đều rất dễ dàng.

Chẳng hạn như ba bình mật ong trong nhà, là nhờ quan hệ của Mai tỷ mà có được.

Mật ong lúc này đương nhiên là mật ong nguyên chất. Năm ngoái Lâm Thanh Hòa liền mua một lon mật ong đông.

Nó tạo thành một cục giống như mỡ heo.

Cả mùa đông cô đều uống mật ong, mỗi ngày trước khi ngủ nhất định phải ngâm một ly để uống. Cô uống một mình, bọn nhỏ không cần uống những thứ này.

Khi đó trong lòng cô còn chưa để Chu Thanh Bách vào trong lòng, cho nên hắn cũng không có phần.

Nhưng từ lần trước cô đã thu phục được hắn rồi, đại khái hắn cũng yên tâm về cô.

Cho nên buổi tối mỗi ngày đều ngâm mật ong uống, đều sẽ cho Chu Thanh Bách một ly. Chu Thanh Bách tỏ ý không cần, hắn không thích uống những thứ ngọt ngào dính dính này đâu.

Nhưng mà vợ hắn làm cho hắn uống, dù không thích uống cũng phải uống vào.

Lâm Thanh Hòa uống xong mật ong đều có cảm giác rất tốt.

Uống trong một thời gian dài, tốt cho thân thể là điều hiển nhiên. Chu Thanh Bách mỗi ngày đều phải làm ruộng, mặc dù có cô làm đồ ăn ngon một ngày ba bữa đi nữa thì cũng không đủ bổ dưỡng.

Vi vậy Lâm Thanh Hòa dùng đủ cách để bồi bổ cho hắn.

Thu hoạch vụ mùa bắt đầu vào bảy ngày sau, Lâm Thanh Hòa liền làm thịt một con gà trong nhà.

Nuôi sau tết, hiện tại đã nặng hơn một cân rồi. Lúc nuôi có chết mất một con, còn dư lại năm con, làm thịt một con cũng còn dư lại bốn con, số lượng này là siêu nhiều rồi.

Món gà này không chỉ nấu mỗi gà để ăn như thế, Lâm Thanh Hòa còn đặt trước Mai tỷ một cái dạ dày heo.

Cô đem dạ dày heo rửa sạch, luộc chín, thái thành từng miếng vừa ăn. Sau đó hầm cùng với gà, cho vừng đen sau cùng.

Đây là một nồi thịt gà vừng đen hầm cùng dạ dày heo.

Mùi vị thơm phức, buổi tối ba cha con về nhà, ăn kèm với bánh màn thầu lúa mạch.

Tuy loại bánh màn thầu này Chu Khải và Chu Toàn đều không thích ăn. Nhưng thỉnh thoảng Lâm Thanh Hòa vẫn làm. Không ăn cũng phải ăn, không thể lúc nào cũng ăn lương thực được, ăn nhiều cũng sẽ mệt.

Chu Khải, Chu Toàn mỗi người chia nhau một cái đùi gà, Lâm Thanh Hòa bảo đùi gà để lát sau ăn. Lúc này cho hai bọn hắn ăn trước, hai vợ chồng cô ăn sau. Chờ bé út lớn một chút, có thể tự ăn được, đến lúc đó hắn cũng muốn gia nhập vào hàng ngũ.

Chu Khải Chu Toàn tỏ ý bằng lòng.

Lâm Thanh Hòa lấy cánh gà cho bé út Chu Bách gặm chơi, còn dư lại đều để phần Chu Thanh Bách, cô chỉ uống nước canh chứ không ăn thịt. Nhưng vẫn bị Chu Thanh Bách đút một cánh gà.

Một vụ thu hoạch mất khoảng nửa tháng.

Tuy rằng thu hoạch mùa hè không bằng thu hoạch mùa thu. Nhưng không thể không nói, đây đều là những công việc vất vả. Chu đại ca, nhị ca, tam ca, từng người từng người một gầy đi trông thấy.

Cha mẹ Chu cũng gầy không kém.

Dù học theo nhà lão tứ nấu chè đậu xanh ăn để không bị cảm nắng. Nhưng thật mà nói, đại tẩu nấu chè đậu xanh không có bỏ đường vào, hương vị thật sự không thể nào so sánh với Lâm Thanh Hòa.

Ngoài ra đồ ăn ở nhà lão Chu gia cũng không bằng bên này.

Chu Thanh Bách tuy là cũng sẽ mệt mỏi sau một vụ thu hoạch mùa hè như vậy. Nhưng muốn nói hắn gầy đi hay không thoải mái gì đó thì đều không có.

Kể cả thân thể Chu Khải, Chu Toàn đều rất ổn.

Vụ mùa kết thúc, Lâm Thanh Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù sau đó còn có một vòng công việc đồng áng mới, nhưng buổi trưa có thể về nhà nghỉ ngơi một.. hai giờ.. nha. Không giống vụ thu hoạch mùa hè này, chỉ cho ăn uống nửa giờ, ăn xong rồi nhắm mắt nghỉ ngơi vài chục phút, rồi lại xuống đất lần nữa.

Đúng là mệt chết người mà.

Trước đó Chu Thanh Bách đã giúp Lâm Thanh Hòa đem tất cả tư liệu cô cần mang về rồi.

Mặc dù không đọc sách đã rất nhiều năm, nhưng bây giờ học lại lần nữa cũng không có vấn đề gì. Chu Thanh Bách ở trong quân đội cũng có học tập, Lâm Thanh Hòa tự xem, cố ý không hiểu một chút liền đi hỏi hắn.

Đại khái muốn tiết lộ quá trình học tập của cô, đỡ phải khiến hắn nghi ngờ, coi như hắn là người chứng kiến sự tiến bộ của mình, có được không?

Mặc dù vẻ mặt của Chu Thanh Bách rất bình tĩnh, nhưng trong lòng rất đỗi kinh ngạc. Bởi vì hắn phát hiện quá trình học tập của vợ mình thật sự quá nhanh. Có đôi khi ban đêm cô ngủ nói mớ trong giấc mơ, lúc ngủ cũng nói về bài học và những thứ cơ bản cần học thuộc. Đúng là dở khóc dở cười mà.

Vụ mùa thu hoạch xong thì tới chia lương thực, nhà của Lâm Thanh Hòa được chia không ít.

Chu Thanh Bách làm được mười công điểm, dĩ nhiên là được chia không ít rồi. Cộng thêm trong nhà còn có nuôi hai chú heo, nước tiểu và phân heo cũng được tính. Bắt đầu từ tháng năm, mỗi ngày Chu Khải đều mang một rổ cỏ heo đi đổi lấy công điểm.

Lâm Thanh Hòa cũng đi nhặt cỏ heo, nhưng mà cỏ heo cô nhặt đều đem về cho heo ăn.

Nhà cô lần này được chia rất nhiều lương thực, ít nhất cũng không cần phải mua nữa rồi.

Thỉnh thoảng Lâm Thanh Hòa có lấy từ túi không gian ra một ít.

Đối với hai chú heo nuôi ở nhà, chúng thật sự rất béo tốt.

Lần trước mẹ Chu sang đây xem thì rất kinh ngạc.

Nhưng cô đi ra ngoài cũng không nói gì, Lâm Thanh Hòa dặn bà đừng nói cho ai biết, sau vườn còn nuôi nhiều gà hơn, không thể khiến cho người ta tùy tiện ra vào được.

Trừ khi con gà còn lại được làm thịt, thì sẽ còn ba con, đến lúc đó nói ra cũng không sao. Bí thư thôn tới đây tham quan học tập cũng được, nhưng không phải là lúc này.

Lương thực thu hoạch khoảng nửa tháng, một đợt gieo hạt mới vừa rải xuống tiếp. Sắc trời có chút âm u, sau đó bắt đầu mưa.

Ngay cả Chu Thanh Bách cũng rất vui mừng. Bởi vì.. như thế tiết kiệm được rất nhiều thời gian và không cần phải tốn nhân công đi tưới nước nữa, còn có thể ở nhà ăn cơm.

Lâm Thanh Hòa ở nhà đọc sách, mấy đứa nhỏ cũng vậy.

Mặc dù bảy năm nữa kì thi đại học mới khôi phục, nhưng ở nhà quá nhàn rỗi a.

Vốn dĩ còn muốn may một chút quần áo, nhưng ngẫm lại vẫn là nên quên đi. Cả nhà cơ bản đều có ba bốn bộ thay đổi qua thay đổi lại, ở thời đại này như vậy tuyệt đối được coi là cơm no áo ấm quá rồi.

Khi trời tạnh mưa, Chu nhị ca và tam ca tới gọi Chu Thanh Bách.

Đây tất nhiên là muốn đi bắt cá chạch, Chu Thanh Bách mang theo xô cùng đi chung với bọn họ. Chu Khải, Chu Toàn lập tức biểu thị muốn đi theo, bé út Chu Bách cũng muốn đi.

Lâm Thanh Hòa nhìn hướng Chu Thanh Bách, Chu Thanh Bách gật đầu: "Đều đi"

Vì vậy ba anh liền vui mừng, liền đi ra ngoài cùng cha bọn hắn.

Lâm Thanh Hòa tiếp tục đọc sách một mình, tam tẩu mang theo Chu Tùng qua đây làm khách.

Thấy cô đọc sách thì liền kinh ngạc: "Ngươi còn tự mình học à?"

Ngay cả cửa ải khó khăn nhất là Chu Thanh Bách còn vượt qua được, cho nên người ngoài như tam tẩu, Lâm Thanh Hòa không thèm quan tâm các cô ấy nghĩ như thế nào.

"Không phải do nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao, ở nhà cũng chỉ chờ đợi, nên nhờ Chu Thanh Bách mang cho ta ít sách xem một chút" Lâm Thanh Hòa nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi