TRỞ VỀ 1960: LÀM RUỘNG LÀM GIÀU NUÔI DƯỠNG NHI TỬ

Buổi trưa ở lại nhà cô ăn cơm.

Lâm Thanh Hòa cũng không nhỏ mọn, dọn lên một mâm đồ ăn.

Khi Tô Đại Lâm đạp xe chở Chu Hiểu Mai trở về còn nói rằng: "Tứ.. tứ ca cùng.. tứ tẩu.. đều rất tốt".

Chu Hiểu Mai ôm eo hắn, vẻ mặt ngọt ngào: "Đó là đương nhiên. Đại Lâm, tứ tẩu nói với ta, kêu chúng ta nên tiết kiệm tiền. Về sau có thể mua được một căn nhà lớn để ở".

Đại Lâm gật đầu, lần này để cưới vợ, hắn tốn không ít tiền. Nhưng hiện tại tiền hắn gửi trong ngân hàng vẫn còn hơn một ngàn đồng. Gia cảnh như thế này chắc chắn được coi là khá giàu ở trong thời đại này rồi.

Bên này Lâm Thanh Hòa đang nói về hai vợ chồng bọn họ.

"Mặc dù có chút nói lắp, nhưng chỉ cần thật tâm đối xử chân thành với Chu Hiểu Mai, thì trên cơ bản không có vấn đề gì" Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách.

"Ừ" Chu Thanh Bách gật đầu.

Thật ra hắn không có thành kiến gì với em rể Tô Đại Lâm cả.

"Chu Hiểu Mai kết hôn, cô lớn và cô hai cũng không về. Có lẽ mùng hai năm sau sẽ về đấy" Lâm Thanh Hòa nói.

Lần này Chu Hiểu Mai kết hôn, đại tỷ Chu Tiểu Phàm và Chu Hiểu Hoa đều không đến dự.

Chu Tiểu Phàm bởi vì bị cảm không nhẹ. Thế nhưng đã nhờ chồng của cô ấy đến đưa năm khối tiền làm quà hồi môn, coi như bày tỏ tấm lòng rồi.

Còn Chu Hiểu Hoa là vì mẹ chồng bị cảm mạo nặng. Chồng của Chu Hiểu Hoa là con trai độc nhất trong nhà, cho nên không có cách nào khác, chỉ có thể ở lại chăm sóc. Nhưng cũng giống như chị gái Chu Tiểu Phàm, nhờ chồng của mình đem đến năm khối tiền bày tỏ tâm ý.

Hai cô ấy là hai tỷ tỷ lớn nhất, lớn tuổi hơn cả Chu đại ca. Nếu tính cả nam lẫn nữ thì Chu đại ca đứng hàng thứ ba.

Nhưng ở đây không lẫn lộn với nhau, nam ra nam, nữ ra nữ.

"Muốn đi thành phố?" Chu Thanh Bách biết ý của vợ hắn, nhìn cô nói.

"Mùng hai không đi, mùng ba đi cũng được" Lâm Thanh Hòa nói.

Cô nhỏ Chu Hiểu Mai muốn trở về làm khách, năm nay được ở lại. Còn như đại cô và nhị cô thì chả sao, cô không thân quen hai người họ lắm.

Sau đó Lâm Thanh Hòa xem lại mấy tấm ảnh năm ngoái.

Ba anh em đại oa đều xúm lại cùng nhau xem, đối với ảnh chụp mình đều đặc biết thích.

"Mẹ, năm nay đi thành phố, còn được chụp có phải không?" Chu Khải mắt chiếu sáng nhìn mẹ hắn, nói.

"Ảnh! Mẹ?" Chu Toàn cũng ước ao nhìn về phía mẹ hắn.

"Muốn chụp!" Chu Bách gật đầu nói.

Lâm Thanh Hòa gật đầu: "Xem các ngươi năm nay biểu hiện cũng không tệ lắm, sang năm có thể chụp bộ ảnh khác".

Ba đứa trẻ liền hoan hô.

Buổi tối Lâm Thanh Hòa vẫn đang xem ảnh, ngắm bản thân trong ảnh xong liền thưởng thức Chu Thanh Bách.

Chu Thanh Bách chụp ảnh rất nghiêm túc, mặc dù Lâm Thanh Hòa yêu cầu hắn biểu cảm nhẹ nhàng chút. Nhưng vẫn không có cười, nam nhân đều chính là như vậy.

"Chỉ tiếc không có khung ảnh phù hợp, nếu không ta sẽ xếp tất cả chúng vào khung ảnh" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách mặt mày nhu hòa, nói: "Có thể kêu thợ mộc làm theo yêu cầu".

Lâm Thanh Hòa lại thay đổi ý: "Vẫn là quên đi, chờ sau này lại nói. Một năm chụp một lần, đến lúc đó có không ít ảnh".

Chu Thanh Bách cũng tùy ý cô.

Trời đổ tuyết, căn bản sẽ không có có việc gì làm. Chu Thanh Bách lại ôm hai chú heo con đem về nuôi. Còn Lâm Thanh Hòa mỗi ngày đều cân nhắc nên ăn gì.

Cô làm đủ thứ bánh. Nào là bánh màn thầu bí đỏ, màn thầu đậu đỏ, bánh nếp đậu, cháo bát bảo. Những thứ này cô đều làm trong một lần.

Đó đều là mấy món ăn chính. Còn có các món ăn kèm, các món canh thịt hầm và súp khác nhau.

Không phải mùa đông là thời gian để bồi bổ sao? Mệt nhọc một năm rồi, lúc này cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ.

Bọn nhỏ ăn vô cùng thỏa mãn, Chu Thanh Bách cũng giống như vậy.

Dậy sớm chạy bộ buổi sáng không thể giúp hắn phát tiết hết sức lực và dĩ nhiên buổi tối Lâm Thanh Hòa sẽ chịu đựng những điều đó.

"Tối nay ngươi cho ta ngủ một giấc thật ngon, không cho phép làm xằng làm bậy có nghe hay không?" Lâm Thanh Hòa cảnh cáo Chu Thanh Bách. Tối hôm qua động tác có chút lớn, suýt chút nữa thì Chu Khải đã tỉnh.

Vào mùa đông Chu Khải Chu Toàn Chu Bách đều qua bên đây ngủ.

"Ngươi nhịn không được mà kêu to" Chu Thanh Bách nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.

Lâm Thanh Hòa trong lòng nói, của ngươi như vậy ta có thể nhịn được sao!

Buổi tối ăn no, Lâm Thanh Hòa liền phụ đạo bài tập cho Chu Khải, Chu Khải nói: "Mẹ, năm sau ta muốn học lớp ba, lớp hai quá dễ".

"Được thôi, đến lúc đó kêu cha ngươi dẫn tới đó. Thầy cô giáo đưa bài kiểm tra trình độ, nếu vượt qua thì ngươi được học lớp ba" Lâm Thanh Hòa vẫn rất dân chủ.

Hơn nữa buổi tối mỗi ngày cô đều phụ đạo cho hắn. Chu Khải đã học được một nửa chương trình của lớp ba. Lớp hai là lớp nhỏ, năm nay bài thi nào cũng làm được một trăm điểm, điều này cho thấy rằng hắn nắm giữ kiến thức rất tốt.

Cho nên muốn đi học lớp ba cũng không thành vấn đề. Ở thời điểm này học tiểu học là năm năm chứ không phải sáu năm.

"Cha, ngươi nghe mẹ nói đấy, sang năm ta muốn đi học lớp ba" Chu Khải nói với cha hắn.

Chu Thanh Bách cũng không phản đối.

Hắn hiếm khi can thiệp vào việc giáo dục con cái. Chỉ khi nào bọn họ làm không đúng, hắn mới giáo dục.

Vì vậy liền quyết định năm sau Chu Khải sẽ đi học lớp ba.

Để cho Chu Khải học lớp ba, điều này cô cũng đã suy tính từ trước.

Sang năm Chu Khải bảy tuổi rồi, bảy tuổi học lớp ba thì vẫn còn quá sớm. Nhưng mà chỉ cần hắn có thể đi học thì đã là quá tốt.

Bởi vì kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục từ năm 1977. Bây giờ đã là năm 70, sang năm chính là năm 1971 rồi.

Đợt đầu tiên thi đại học khẳng định sẽ bỏ lở. Nhưng từ đợt hai, đợt ba trở đi có thể thử xem nha.

Khi đó Chu Khải mười bốn mười lăm tuổi rồi, nếu thi đậu học cũng không sao.

Cô tin tưởng những đứa con mà cô đã dạy. Cho dù mười bốn mười lăm tuổi thì vẫn có năng lực tự mình chăm sóc bản thân và sống độc lập.

"Mẹ, ta có nên đi học không?" Chu Toàn hỏi.

Qua năm hắn sẽ tròn năm tuổi.

"Chờ sáu tuổi rồi hãy nói. Ngươi cứ ở nhà học trước một chút. Đợi năm sau, đến lúc đó đi đọc sách, tranh thủ phấn đấu nhảy một lớp giống anh trai ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Toàn nghe vậy lúc này mới gật đầu.

Chu Toàn không hỏi gì nữa, lúc này bé út Chu Bách cũng nhìn cô, Lâm Thanh Hòa cười cười nói: "Chu Bách còn nhỏ nha, nên ở nhà với mẹ nhiều hơn. Chờ lớn một chút sẽ cho ngươi đi học".

"Ta muốn cặp đi học" Chu Bách nói.

Tiểu tử này mơ ước chiếc cặp đi học của anh trai hắn từ lâu rồi.

"Được, chờ ngươi đi học, đến lúc đó mẹ làm cho ngươi một chiếc cặp sách" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Chu Bách liền hài lòng.

Anh em với nhau một hồi sau đó đi ngủ. Mấy anh em này tính tình rất giống nhau, nói muốn ngủ, không bao lâu toàn bộ đều đã ngủ say.

"Ba đứa nhóc vô lương tâm" Lâm Thanh Hòa đắp kín mền cho bọn hắn, nói lẩm bẩm.

"Vợ, sinh thêm con gái đi" Chu Thanh Bách ôm cô vào lòng, trầm giọng nói.

"Thôi đi, ngươi chính là mệnh sinh con trai" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách cười, đè cô ở dưới thân, Lâm Thanh Hòa khẩn trương nói: "Ngươi đừng giằng co, mỗi ngày lại làm nhiều lần, ngươi không sợ hư thận của mình sao".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi