TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Hà Văn rất ít khi tiết lộ địa chỉ nhà của mình với ai, y luôn im lặng đối với chuyện đời tư của mình.

Y sống ở đó nhưng chưa bao giờ có người biết y sống ở đó, còn hàng xóm xung quanh thì dù có biết nhà y ở đâu thì cũng không biết y là ai.
Nếu không có một lần y được lọt vào top 3 thanh niên thành đạt, được lên truyền hình, thì có lẽ y cứ như một luồng không khí trong dòng người vậy.
Tuy nhiên, chuyện này không làm khó được Bạch Thiệu Huy.

Nếu nói ai quen thuộc nơi này nhất ngoài Hà Văn thì chỉ có Bạch Thiệu Huy anh, thậm chí anh còn thông thạo hơn cả chủ nhân của nó.
Hà Văn mua căn biệt thự này cũng đã hơn ba năm, một năm sau sự việc đó xảy ra thì cộng lại là bốn năm.

Nhưng anh đã sống trong này suốt chín năm trời, sống trong nhà của người đó nhưng lại không có hơi ấm của người đó bên cạnh, đó từng là một sự mất mát vô tận của anh.
Anh nhẹ nhàng đưa Hà Văn vào phòng của y, cởi dày và áo khoác của y ra.

Khuôn mặt ửng hồng mê người vì rượu đó lại một lần nữa hấp dẫn ánh nhìn của anh.


Tiểu yêu tinh của anh lại quyến rũ anh nữa rồi, nơi nào đó chưa kịp xuống lại dựng lên một lần nữa.
"Thiệu Huy." Một tiếng lí rí phát ra từ miệng của Hà Văn.

Không thể không nói, bộ dạng của Hà Văn lúc này đã hết sức gợi tình, một tiếng kêu nhuyễn hoặc như thế chẳng khác nào gọi mời người đàn ông đang áp chế dục vọng như anh đối với y mà tiến tới.
Quả thật, áp chế dục vọng đã khó rồi, tiểu ngốc nghếch này lại đi phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của anh.

Anh lúc đầu muốn áp chế dục vọng của mình vì anh không muốn làm y đau, với lại ở đây cũng không có đồ phòng vệ, cho nên anh vốn định tha cho y lần này.

Nhưng bộ dạng mê hoặc, gợi tình này cộng thêm lời gọi mời kia đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng này của anh rồi.
Anh cuối xuống hôn y, nụ hôn đầy bá đạo và chiếm hữu, môi hai người cứ quyện lấy nhau, anh trêu đùa mà cắn nhẹ môi người dưới ngực, sau đó tiếp tục tấn công vào trong khoang miệng thơm ngọt.

Lưỡi anh đưa vào miệng y, tìm kiếm cái lưỡi đang né tránh anh mà chơi đùa, không cho y có quyền phản kháng.

Trong miệng y tràn ngập hương vị của anh, trong miệng anh cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào của y, hoà quyện với vị rượu làm anh phải say trong sự sắc tình đó.
Vì y lúc đầu cứ muốn đẩy anh ra cho nên anh liền nắm chặt hai bàn tay y mà đưa lên đỉnh đầu, tiếp tục đoạt hơi thở của y lần nữa.

Sau một hồi dãy dụa trong vô thức, y đành bỏ mặc không chống cự nữa.
Hà Văn bắt đầu tiếp nhận nụ hôn của anh, hai người cứ như vậy dây dưa không dứt.

Anh bắt đầu rời khỏi miệng y mà hôn theo dọc xương quai hàm đi xuống.

Xương quai hàm của y thật tinh xảo, hương vị cũng thật ngọt ngào.
Anh vừa hôn y vừa đưa bàn tay còn lại của mình bắt đầu loại bỏ những thứ chắn đường đi của anh, những nụ hôn cứ thế mà từng cái từng cái rơi xuống, chạy dài theo thân thể xinh đẹp của y.
Trong vô thức, y không kiềm chế được chính bản thân mình mà thoát ra những âm thanh cực kì mờ ám, mỵ hoặc.
Nghe những âm thanh dâm đãng phát ra từ miệng y, âm thanh càng thêm kích thích dục vọng của anh.


Nụ hôn của anh bắt đầu lần xuống dưới, bỏ lại trên người cậu từng vết hôn ửng đỏ đầy ám mụi.

Anh bắt đầu chơi đùa trên vùng ngực trắng nõn nà của y.

Bàn tay lúc đầu trói tay y, anh thả ra và mân mê một nụ hồng xinh xắn trên lồng ngực của người trên giường, từng chút từng chút một mà trêu đùa y.
Hai người cứ dây dưa, anh càng trêu đùa thân thể y, y lại càng phát ra những âm thanh kích thích sự trêu đùa của anh nhiều hơn nữa.

Cho tới khi trên người cả hai đã không còn mảnh vả che thân, và môi anh đã sắp đi đến thằng nhỏ của y.
"Oẹ...!khục khục." Người nào đó trong cơn say đã nôn hết những gì có trong bụng ra giường.
Được rồi, tiểu ngốc nghếch này của anh thật biết ngăn cản đúng lúc.

Đây gọi là trừng phạt anh có phải không, làm thầy chùa lâu vậy, giờ có cơ hội ăn cũng ăn không xong.

Nhìn cậu nhỏ đang dựng đứng của mình, Bạch Thiệu Huy cũng chỉ có thể lắc đầu.

Nói gì thì nói, lúc nãy anh không thể kiềm chế được bản thân.

Hôm nay dù thế nào cũng không thể làm với y được, y đau thì anh cũng sẽ đau lòng a.

Bạch Thiệu Huy đi vào phòng tắm xối nước lạnh để ngăn chặn dục vọng của mình.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc dục vọng cũng bình ổn.

Sau đó, anh liền đi lau người cho Hà Văn và giúp y thay quần áo.
Không ai biết, trong lúc lau người cho Văn Văn, anh đã phải đau khổ ép chế dục vọng của mình như thế nào.

Đêm nay, thật là một đêm đau khổ mà, anh phải nhịn hết lần này đến lần khác.

Được rồi, ai biểu định lực của anh đối với tiểu bảo bối kém như vậy làm chi.
Đắp chăn cho Hà Văn xong, Bạch Thiệu Huy liền đi về phía bàn làm việc của y.

Anh biết tối nay sẽ không ngủ được, mà cách giết thời gian từ đây cho tới sáng duy nhất và hiệu quả nhất chính là lao đầu vào công việc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi