TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Nói về chuyện đọc nhật ký của Hà Văn, Bạch Thiệu Huy nói đến đây liền không nói nữa.

Bởi vì cuốn nhật ký kia của y, ở kiếp trước anh đã đọc đi đọc lại hàng ngày, đọc đi đọc lại hàng trăm lần, hàng nghìn lần.
Anh hiểu rõ ràng mọi chuyện xảy ra với y, những cảm xúc mà y dành cho anh cũng hiểu được.

Y thật sự đã phải đau khổ vì chuyện tình cảm của mình và anh đến mức như nào.

Bạch Thiệu Huy nói thế chỉ để nói cho y biết rằng anh đã đọc được cuốn nhật ký đó của y.

Còn về anh đọc nó như thế nào, lúc nào, anh nghĩ gì về những dòng nhật ký đó thì anh sẽ không bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì.
Bởi vì những điều đó một mình anh biết là đủ, y là của anh và những điều đã xảy ra và sẽ xảy ra đối với y đều thuộc về anh.

Y có thể không cần làm điều gì hết cũng được, điều y cần làm chính là sống vui vẻ bên cạnh anh là đủ.

Gõ vài dòng cuối cùng, Bạch Thiệu Huy để máy ở chế độ in tự động, sau đó lấy một sấp giấy A4 có sẵn để vào máy in.

Vì thường xuyên làm việc tại nhà cho nên trong nhà Hà Văn có sẵn luôn một máy in, cái này cũng thuận tiện cho Bạch Thiệu Huy.
" Được rồi, đi xuống dưới lầu ăn điểm tâm thôi." Làm xong tất cả, Bạch Thiệu Huy quay qua nói với Hà Văn, khoát tay lên vai y, cả hai người ra khỏi phòng và bước xuống phòng ăn.
Khi cả hai người bước xuống thì bàn ăn đã được bày sẵn vài món ăn, nhìn cũng hấp dẫn không kém gì các phần ăn ở nhà hàng năm sao.

Hà Văn nghi ngờ nhìn Bạch Thiệu Huy, cái này ở đâu ra vậy.
Nhà Hà Văn không có người giúp việc cho nên việc đồ ăn do người khác làm thì chắc chắn không có khả năng.

Chỗ này cũng cách nhà hàng khá xa, lái xe đi cũng mất nửa tiếng, mà với tính cách của Bạch thiếu gia thì một khi đi là sẽ đi luôn không lòng vòng.

Cho nên dù có mua thì đồ ăn sẽ không về đến chỗ này.

Chỉ còn một cái duy nhất đó chính là anh nấu, nhưng mà theo y biết thì anh cũng không biết nấu ăn.
" Mau ngồi xuống ăn thôi, làm gì mà ngơ ngác như thế!" Bạch Thiệu Huy biết rõ y nghi ngờ điều gì, đúng là anh không biết nấu ăn, bất quá là thời điểm trước khi trọng sinh.

Kiếp trước thường sống một mình ở nơi đây, bắt chước việc muốn nấu món người yêu thích của Hà Văn, mà anh cũng tự nấu cho bản thân ăn.

Cũng vì vậy, anh lại phát hiện ra mình hình như cũng là một thiên tài nấu ăn, tuy không quá xuất sắc nhưng cũng vượt trội hơn rất nhiều người.
Bạch Thiệu Huy kéo ghế ra, đặt y ngồi xuống, bản thân cũng ngồi ở ghế kế bên.
" Mấy món này thật là anh làm đấy à? Nhìn trông thật ngon!" Hà Văn đánh giá những món ăn trên bàn nói.

Những món này đều là những món mà y thích, điều này đúng là bất khả tư nghị.
" Đúng vậy, nếu ngon thì ăn nhiều một chút." Bạch Thiệu Huy cười, gắp thức ăn vào chén cho Hà Văn.

" Ừm.

Thiệu Huy, anh nói xem có phải là em đang mơ hay không? Mọi chuyện thay đổi một cách đột ngột, em không biết có phải là mơ hay thật nữa.

Đột nhiên anh nói chuyện hài hòa với em, nắm tay em, đưa em về nhà khi say rượu, lúc nãy còn nói anh yêu em, bây giờ lại còn một bàn thức ăn do anh nấu nữa.

Em thấy cứ như mình uống say chưa tỉnh vậy đó, thật sự rất mông lung!"
Hà Văn đột nhiên nói, đúng vậy, bây giờ cứ như một giấc mơ vậy, một giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu của y, bởi vì đây cũng chính là điều mà y hằng ngày mơ ước.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đang xảy ra thì lại cảm thấy nó như một giấc mơ, chỉ sợ sau khi tỉnh giấc thì mọi thứ tốt đẹp sẽ biến mất.
" Ngốc ạ.

Anh cũng rất sợ mọi chuyện đang xảy ra chỉ là một giấc mộng.

Nhưng dù có là mộng thì sao chứ, em đang ở bên cạnh anh, anh cũng đang ở bên cạnh em, điều đó là đủ rồi, chẳng phải sao?!!" Anh ôn nhu xoa đầu y nói.

Dù có là mơ đi nữa thì anh cũng đã gặp lại y, được ở bên y, được làm người bảo vệ y, không để y rời xa anh như trước đó nữa.

Hà Văn nghe anh nói thì lập tức đồng ý, đúng là nên như vậy, chỉ cần ở bên người mình yêu là đủ rồi.

Hà Văn cũng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi anh nhưng y quyết định im lặng không hỏi anh, đặc biệt là sự sợ hãi của anh lúc nãy.

Nhưng có lẽ anh không muốn nói ra những điều đó lúc bây giờ, nếu y hỏi tới chắc chắn không thu được câu trả lời, mà còn làm hai người giảm đi sự tin tưởng lẫn nhau.
Tiểu Văn, có điều em không biết, anh so với em càng sợ rằng những gì xảy ra những ngày này lại là giấc mơ.

Anh vẫn nhớ những ngày tháng cô độc lạnh lẽo đó, anh cũng nhớ cảnh tượng em một thân đẫm máu nằm trong ngực anh.

Một lần nữa được nhìn thấy em, ở cạnh em, hôn em, nói với em rằng anh yêu em.

Đừng lo lắng, anh sẽ làm thật tốt để cho em cảm nhận được sự hạnh phúc và ấm áp mà em đáng có được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi