TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Từ dưới phòng khách đi lên phòng của mình, Bạch Thiệu Huy nghĩ lại những lời mọi người trong nhà nói lúc nãy, anh cười lắc đầu.

Từ tối ngày hôm qua, mẹ của anh cùng cô Tô Nhã cố tình bảo anh đưa Hà Văn về nhà thì anh đã biết.

Việc mẹ anh nói chuyện này cho cả nhà thì cũng không có gì lạ, cho nên từ đầu đến cuối Bạch Thiệu Huy đã biết rõ mục đích của mọi người.
Thấy cả nhà đều thương yêu Hà Văn như vậy anh cảm thấy rất vui mừng.

Anh cũng muốn công khai cho cả nhà biết lắm chứ, bất quá anh ko chỉ muốn chỉ có Bạch gia biết không mà còn muốn cho tất cả mọi người đều phải biết rằng, Hà Văn là của anh, duy nhất của anh, mãi mãi là của anh.

Anh phải làm cho tiểu bảo bối của anh phải là người hạnh phúc nhất thế giới này.

Và anh cũng muốn cho cả nhà bất ngờ, cho nên anh vẫn chưa để lộ ra điều gì.
Sau đó, cả nhà cùng nhau dùng bữa trưa vui vẻ với nhau.


Xong xuôi, chiều đến, hai vợ chồng Bạch Thiên Ngụy đều đi đến công ty, hai vợ chồng Bạch lão thái gia cũng không ở nhà chi cho buồn bực nên cũng ra ngoài đi gặp những người bạn cũ.

Còn Bạch Thiệu Huy anh cũng chẳng rảnh rỗi gì cho cam.

Nhấc chiếc điện thoại lên, gọi một cuộc gọi.
"Alo, Cậu có chuyện gì sao Bạch đại thiếu gia?!" Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút gắt gỏng, có lẽ là đang giận dữ vì chuyện gì đó.
"Có chuyện gì mà cậu cáu giận lên như vậy? Hét lên muốn điếc cái lỗ tai tớ đây này!" Bạch Thiệu Huy nhăn nhó khiển trách lại.

Có mấy ngày mà tên này tính tình lại thô lỗ cộc cằn như vậy!
"Hừ, còn không phải là chuyện đám đệ Trúc gia hay sao? Thật là đúng loạn, tớ sắp điên với đám người đó rồi đây!" Trúc Tịnh Ca đầy buồn bực nói.

Cả buổi sáng ngày hôm nay cậu đã rất bực mình rồi, giờ lại có người làm phiền, không cáu gắt mới là lạ.
"Haha! Có vẻ như độ tín nhiệm của cậu đối với đám người Trúc gia đó không được cao nhỉ?!" Bạch Thiệu Huy cười nói.
"Hừ! Ý của cậu là sao đây?! Bạch Thiệu Huy cậu đây là đang châm biếm tớ đấy à?! Nói, gọi ông đây có chuyện gì?!" Trúc Tịnh Ca khó chịu quát.
" Haha.

Cậu đang ở đâu đấy?!" Bạch Thiệu Huy không nói thẳng vấn đề, mà hỏi vị trí của Trúc Tịnh Ca.
" Đang ở Hắc bang Trúc gia, tớ đang gặp rắc rối đây!" Trúc Tịnh Ca không giữ được trạng thái cáu gắt quá lâu, cậu ủ rủ mà đáp.
"Không có ba cậu ở đó à?!" Đang gặp khó khăn ở việc tiếp nhận vị trí đứng đầu Long Hổ? Đáng lẽ phải có chú Trúc ở đó trợ giúp mới đúng chứ?! Nếu có chú ấy mà vẫn loạn thì nên cần mạnh tay mà chỉnh rồi.
" Có, nhưng đám người đó vẫn chưa thay đổi quyết định ngăn chặn tớ nắm giữ Long Hổ.

Ba tớ cũng đau đầu với đám người đó đây." Trúc Tịnh Ca càng ảo não thất vọng.
" Cho tớ địa chỉ đi, tớ đến đó với cậu.

Chẳng phải tớ từng nói là hai chúng ta hợp tác sao?" Bạch Thiệu Huy nở nụ cười sắc bén nói.

"Tớ sợ rằng ba sẽ không đồng ý để người ngoài tộc tham dự.

Để tớ hỏi ông ấy xem cái đã! Cậu chờ tớ một chút!" Trúc Tịnh Ca vui mừng gật đầu.
"Được." Sau đó anh cúp máy và chờ đợi tin từ Trúc Tịnh Ca .
Cúp máy xong, khí chất thong dong lúc đầu của anh chuyển dần sang lạnh lùng cùng sắc bén.

Cơ thể hiện tại của anh tuy không thể so với kiếp trước nhưng cũng không phải dạng yếu, kết hợp với kinh nghiệm chiến đấu của kiếp trước, hiện giờ anh đã có thể vượt mặt Trúc Tịnh Ca.

Như vậy, việc anh xen vào việc của bang Long Hổ cũng sẽ chẳng có nguy hiểm gì.
"Tư An." Bạch Thiệu Huy tiếp tục giữ trạng thái đó, anh vọng ra ngoài kêu người.
"Dạ thiếu gia." Một chốc sau, Tư An liền xuất hiện trước mặt anh.
"Đã làm xong thủ tục tốt nghiệp xong chưa?" Bạch Thiệu Huy không lạnh không nóng hỏi.
"Dạ, cũng coi như gần hoàn thành hết rồi ạ! Chỉ chờ lấy bằng tốt nghiệp thôi.

"
Không biết vì sao nghe thấy giọng điệu này của thiếu gia lại khiến cậu có cảm giác lạnh thấu xương như vậy.

Thiếu gia hình như thay đổi rất nhiều, mỗi lần gặp thiếu gia đều có cảm giác khác nhau, lần này thật khiến cho cậu cảm giác sợ hãi từ tận trong xương.

"Vậy từ nay cậu hãy đi theo tôi làm việc!" Bạch Thiệu Huy ra lệnh với uy lực không cho từ chối.
Theo lịch thì một tháng rưỡi lễ tốt nghiệp của các trường đại học mới được tổ chức.

Trong thời gian này, để tiết kiệm thời gian, Bạch Thiệu Huy liền đem đứa cháu nội của Phúc bá theo.

Có thể giúp cậu ta ra đời sớm, cũng giúp được Thiệu Huy anh tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.
"Hả?! Thật sao ạ?!" Tư An bất ngờ với câu nói của Bạch thiếu, có chút không tin mà hỏi lại.
"Cậu muốn tôi nhắc lại sao?" Bạch Thiệu Huy lạnh lùng mà hỏi lại.
"Dạ không!" Bị khí tràng của anh làm sợ, Tư An rụt cổ lại, có chút run sợ đáp.
"Được rồi! Đi thôi!" Bạch Thiệu Huy lắc đầu đối với cậu nhóc lính mới này.

Anh đi ra khỏi phòng, ra lệnh cho người bị bỏ lại phía sau chạy theo!
"Đợi tôi với ạ!" Tư An muốn chảy mồ hôi với thiếu gia rồi đó nha!!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi