TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Quả nhiên khi nhìn qua Hà Văn, sắc mặt của y rất khó coi, có chút trắng bệch.

Nhưng một lát sau thì cơ mặt giãn ra, sắc mặt liền bình thường trở lại.

Chẳng phải Thiệu Huy đã nói hết với mình rồi sao, đã nói là yêu rồi lại còn nghi ngờ anh.

Nhìn biểu hiện của y, Bạch Thiệu Huy liền âm thầm cười, tay liền không yên phận mà sờ mó lung tung làm y không nhịn được mà liếc ngang liếc dọc anh.

Cái tên này chính là không yên phận! Tai của y cũng nhanh chóng đỏ lên.

Những người khác liền không muốn nhìn họ nữa, bọn họ đều là cẩu độc thân đó!!

" Được rồi, vào chuyện chính.

Các cậu nghĩ như thế nào về chuyện này?" Bạch Thiệu Huy nhìn thấy những ánh mắt tìm tòi cùng ghét bỏ liền hắng giọng nói.
" Hừm.

Chuyện này tất nhiên tớ và cả gia tộc phải tham dự rồi, muốn lên nắm quyền đâu dễ, huống chi bọn chúng còn muốn ra tay với Bạch gia cậu, với giao tình của Trúc gia và Bạch gia liền không cần phải nói." Trúc Tịnh Ca không cần suy nghĩ liền nói.

Ở bất kì góc cạnh nào thì Trúc gia cùng Bạch gia liền giống như một, tách ra liền như bị cắt một chân.

Về mặt lợi ích hay giao tình, quyết định này hoàn toàn đúng đắn.
" Tớ và sư muội vốn là người của lão đại, chuyện này tất nhiên là theo lão đại rồi." Lê Trực nói, nói trước nói sau cũng là nói, chờ mọi người nhìn mặt mình rồi mới nói thì thất lễ rồi.
"Giang gia không sớm thì muộn Cố gia cũng sẽ đụng đến, chung thuyền liền không ngại, cậu là lão đại liền nghe cậu, huống chi tớ còn phải gọi cậu một tiếng anh họ đây." Giang Hiển nói.
Làm kinh doanh cậu còn làm được hơn nữa làm rất tốt, còn chuyện mưu mô tranh đấu của mấy gia tộc quả thật cậu không rành, Giang gia từ đời cha của cậu liền sóng yên biển lặng, giờ gặp chuyện liền có chút cảm giác bất an.

Nếu như có cột để dựa tất nhiên không ngại, với lại cái cột này là Bạch Thiệu Huy càng tốt nữa, nhìn về khía cạnh nào đều tốt cả.

Với lại, chính bản thân y lại có quan hệ với Vương gia nhà họ ngoại của Bạch Thiệu Huy, cho nên dựa vào Bạch Thiệu Huy là điều bình thường.
" Ể, đó là chuyện mấy gia tộc các cậu, sao người thường như tớ lại bị dính vào chứ? Cuộc sống của tớ vốn đã khó khăn rồi đó có được không?" Trương Mộng Đình đầu vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, chuyện kinh thiên động địa của mấy cái gia tộc đó người thường như cô một chút cũng không hiểu có được không? Cô có muốn giúp cũng chính là lực bất tòng tâm đó.
"Haha.

Mộng Đình, Thiệu Huy cũng chỉ là hỏi cậu muốn giúp cậu ấy không thôi cũng chưa chắc đã bắt cậu làm gì mà.


Với lại, với tư cách là bạn bè cậu ấy cũng không cần làm khó cậu, cậu nghĩ số người muốn làm việc cho Bạch gia và cậu ấy còn ít sao?" Linh San San nhìn Trương Mộng Đình vẫn còn chưa hiểu gì nói.
"Tớ thấy mục đích của Thiệu Huy thật ra không nằm ở Cố gia, mà là ở sân chơi quốc tế, còn chuyện của Cố gia thực tế là cậu đã sắp xếp hết rồi, đúng không?" Từ Cách Minh suy xét một hồi liền cho ra một kết luận.
Nếu như mục đích là chống lại Cố gia thì không cần đưa hắn và Trương Mộng Đình vào làm gì, vì trong đây bọn họ không giúp ích cho việc thắng thua của mấy gia tộc lớn đó cả.
"Điều gì làm cậu nghĩ như vậy? " Bạch Thiệu Huy mỉm cười nhìn Từ Cách Minh chờ câu đáp án của hắn.
Từ Cách Minh gia thế thì đúng là không nhỏ cũng không lớn, đời đời ở ẩn, không tham gia quá nhiều vào kinh tế hay chính trị, lúc nào cũng bình bình như vậy, nhưng Từ Cách Minh thì khác, là một người thừa hưởng dòng máu của tổ tiên, vô vùng thông minh, lại có chí lớn.

Đời trước cơ duyên sảo hợp mà người này đã đi cùng anh cả một chặng đường dài trên đường đua thế giới.

Tất nhiên kiếp này anh không thể bỏ qua một nhân tài như vậy rồi.
"Thứ nhất, thông tin mà tất cả mọi người đều chưa biết, chỉ có cậu biết.

Thứ hai, Lê Trực và San San đều là người của cậu, nhưng trước đó Mộng Đình có hỏi cậu ấy liền nói bị chuyển công tác về nước có nghĩa cơ đồ của cậu còn có ở nước ngoài, tài sản của Lê Trực ở đây vốn không nhỏ, thứ để cậu ấy tiếc nuối hiển nhiên là lớn hơn rất nhiều.

Thứ ba, nếu là chỉ việc đối đầu với Cố gia thì không cần có sự hiện diện của tớ và Mộng Đình.


Chứng tỏ thứ cậu hướng tới không phải chỉ mình việc của Cố gia." Từ Cách Minh tất nhiên không ngại nói ra suy đoán của mình.
"Đúng vậy!Cậu thật thông minh đấy Cách Minh." Bạch Thiệu Huy hài lòng nói.
"Tớ chỉ là nói ra suy đoán của mình, với lại việc phát triển sự nghiệp mang tầm cỡ quốc tế tất nhiên hầu hết ai cũng mong muốn, tớ cũng vậy.

" Từ Cách Minh nói, câu nói trên cũng đồng nghĩa với việc, hắn sẽ theo Thiệu Huy chiến đấu trên sân chơi quốc tế.
"Wow, Thiệu Huy cậu làm tớ nhiệt huyết sôi trào rồi đây nè." Trương Mộng Đình nghe xong liền lập tức hiểu ra.

Ai mà không muốn mình giàu, ai không muốn tên tuổi của mình được khẳng định trên trường quốc tế, tuy nhiên làm sao để có được nó lại là khác.

Có người dẫn đầu liền có người theo, kinh nghiệm còn ít thì học hỏi kinh nghiệm, mà muốn đứng được trên sân chơi thế giới liền phải học hỏi từ những người đã hoặc đang bước trên sân chơi quốc tế, lựa chọn đi theo Bạch Thiệu Huy liền là lựa chọn chính xác nhất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi