TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Sau khi một lượng lớn người đi ra khỏi phòng, hiện tại trong phòng hộ chỉ còn hơn sáu mươi người.

Những người này đều là những người giữ chức vụ quan trọng, nòng cốt và các cổ đông của Bạch thị.

Anh nhìn mặt hết tất cả đám người, bây giờ thì anh thả luôn sát khí của mình ra, lạnh lùng từng chữ nói:
"Bây giờ không ai ý kiến về vị trí này của tôi chứ?!" Bạch Thiệu Huy combo khí tràng cộng sát khí nhìn đám người, ý nghĩa vô cùng đơn giản muốn phản đối vậy liền chết đi.
Câu nói vừa dứt liền có người lên tiếng nói không ý kiến, sau đó liền có nhiều người nói hơn.

Có người vì sợ sát khí kia mà lên tiếng, cũng có người hài lòng nói Bạch gia có hậu, cũng có người hứa hẹn sẽ cùng tân Bạch tổng anh đây đưa Bạch thị tiến lên, vân vân và mây mây.

Tuy nhiên vẫn có kẻ khôn một đời dại một giây, thậm chí dại vào lúc những giây phút trọng đại quyết định sống chết này.
"Xin hỏi, Đường cổ đông có ý kiến gì sao?" Bạch Thiệu Huy nhìn Đường Kính Trọng nói, khổ cho một cái tên đặt cho một người không xứng với nó.
"Hừ! Giở một chút thủ đoạn thu phục nhân tâm thì có thể chân chính làm tốt việc điều hành sao? Mới chỉ được một chút thành tựu liền lên mặt.

Người như vậy, tôi không chấp nhận được." Đường Kính Trọng nói, ông ta một mực giữ quan điểm của mình.

Nói đúng hơn là ông ta không muốn lợi ích của mình sẽ bị thụt giảm.

Trong đống tài liệu kia đúng là có ghi những nhược điểm và những hành vi sai trai của ông ta, nhưng như vậy cũng chưa đủ để cho một tên non tơ như Bạch Thiệu Huy ăn xén bớt đi tiền của của lão.
"Ồ! Tôi ngồi vị trí này hay không không phải ông quyết định, thậm chí ông cũng chẳng thể nhúng tay." Bạch Thiệu Huy trào phúng nhìn Đường Kính Trọng.
Đúng là cổ đông có quyền biểu quyết, phản đối,...!Nhưng ở Bạch thị, những cổ đông không phải là thành viên của Bạch gia thì chỉ dừng lại ở việc thay đổi vị trí cấp bậc, một dự án lớn ảnh hưởng lợi ích,...!Còn muốn vượt giới hạn để chen mồm vào kiến nghị phản đối với một người thừa kế thì...!Nên biết rõ rằng một khi đã vượt quá giới hạn thì cũng nên chuẩn bị tinh thần mà táng gia bại sản đi.
"Kiến Minh mau đưa thứ cần đưa cho Đường cổ đông đây đi.

Đây là món quà tôi tặng cho Đường Kính Trọng ông đó, mong răng ông sẽ hài lòng với món quà của tôi." Bạch Thiệu Huy cũng không chờ ông ta phản ứng liền nói.
Nghe giọng điệu trào phúng không để ông trong mắt, Đường Kính Trọng liền muốn nổi điên, tuy nhiên một tập tài liệu màu đỏ dày hơn những tập tài liệu trước đó đưa đến trước mặt ông ta.

Ông ta dù sao cũng làm ăn lâu năm, biết rõ nếu như nổi nóng liền hỏng chuyện vì vậy mà cố giữ bình tĩnh, ông cũng muốn xem tên hoàn khố đó có thể làm được gì? Cùng lúc đó Kiến Minh cũng đưa một tập tài liệu tương tự cho Bạch Thiên Ngụy, ra hiệu ông hãy đọc nó.
Mở tài liệu ra, Đường Kính Trọng liền tái xanh mặt, lật càng nhanh sắc mặt ông ta chuyển từ xanh sang trắng bệch.

Không thể nào, những cái này ông ta đều làm rất kín đáo, mỗi khi làm xong đều đã xóa sạch dấu vết, làm sao có thể bị phát hiện được, thậm chí còn tường tận như thế.

Bạch Thiên Ngụy ngồi ở một bên sau khi đọc xong sắc mặt liền khó coi, hiển nhiên những việc làm kia của Đường Kính Trọng không đơn giản nữa rồi.
"Như thế nào, món quà này của tôi có hợp khẩu vị của Đường cổ đông ngài chứ?" Bạch Thiệu Huy nhìn biểu cảm của ông ta mà cười nói, nụ cười của anh không đơn giản là một nụ cười bình thường, nụ cười này chính là nụ cười quyết định sự sống chết của người khác.
" Hài...!hài...!tất nhiên là hài lòng." Đường Kính bây giờ mới phát hiện tên này đâu phải là hoàn khố hay nhị thế tổ gì, hắn chính là một tên ác ma.
Rốt cuộc là tên này đã lấy những thông tin đó ở đâu chứ, tất cả đều đã xóa dấu vết vô cùng tỉ mỉ rồi, làm sao có thể tìm kiếm một cách dễ dàng như vậy được.

Hay là, cái tên Bạch đại thiếu này giả ngây giả ngô âm thầm theo dõi.

Không thể nào, chết tiệt, sắp tiêu đời rồi!
"Nhưng mà tôi lại thấy không hài lòng! Một tên phản bội sao có thể sống yên ra khỏi tổ chức chứ?! Ông nói đúng không ĐƯỜNG KÍNH TRỌNG!" Bạch Thiệu Huy lúc đầu nói bâng quơ sau đó liền gằn từng chữ, sát khí dồn nén nhắm thẳng vào một người là Đường Kính Trọng.
"Không...!không, xin tha cho tôi đi, tôi chỉ qua là bị tiền làm mờ mắt thôi.

Xin Bạch thiếu tha...!tha mạng!!" Hưởng hết tất cả khí tức của Bạch Thiệu Huy, từ một người trương ngạnh liền như một con chó cầu xin chủ nhân đừng làm thịt, trông thảm bại vô cùng.
"Nga~! Thật muốn sống sao?!" Bạch Thiệu Huy âm tiết kéo dài.

" Đúng, đúng vậy!!" Đường Kính Trọng hoảng loạn.
"Nhưng mà ông đã bán bao nhiêu tài nguyên mật của Bạch thị rồi, làm sao để bồi đắp chỗ đó đây?! Cái mạng của ông sao có thể bồi đắp được hết những thua lỗ mà ông cố tình gây ra chứ?!" Bạch Thiệu Huy trừng mắt nhìn thẳng vào tên trung niên béo mập đang co ro sợ hãi trước mặt anh gằn từng chữ nói.
"Tôi...!Tôi sai rồi.

Tôi lúc đó chỉ là...!chỉ là hồ đồ nhất thời thôi.

Tha cho tôi, tôi sau này nhất định tôi sẽ cống hiến hết mình cho Bạch thị!" Đường Kính Trọng van xin trong sự sợ hãi, chỉ là cái ngông cuồng tự đại nó đã in sâu trong máu lão ta rồi.
"Cống hiến?! Nực cười, ông bán lợi ích cho Cố gia và các doanh nghiệp cạnh tranh với Bạch thị nhiều như thế nào, ông còn mặt mũi nói đến việc cống hiến?! Đường Kinh Trọng ông đây là xem tôi ngốc hay là tự đại đã quen? Tôi nghĩ, ông vẫn là nên chết khuất mắt đi thì hơn!" Bạch Thiệu Huy khinh thường mà giảng đạo.
" Không, tôi muốn sống.

Bạch thiếu, xin cậu đừng ra tay với tôi...!Xin cậu!" Đường Kính Trọng muốn lao đến chỗ Bạch Thiệu Huy mà ra sức cầu xin, tuy nhiên lão ta đã bị bảo vệ giữ lại.
"Được thôi, tôi làm người rất là nhân từ! Ông mau kí vào đó đi, ông liền được sống." Bạch Thiệu Huy nói, cùng lúc Đặng Kiến Minh đưa một văn bản tới.

Đường Kính Trọng vì muốn bảo toàn tính mạng mà gật đầu lia lịa cầm bút lên kí.

Một chữ kí, ông ta không còn gì cả, tài sản của ông ta đã nằm hoàn toàn trong tay Bạch Thiệu Huy.
Cuộc đời Đường Kính Trọng tính toán kiếm tiền hưởng thụ một đời, vô cùng thông minh khôn khéo, nhưng lại quyết định vô cùng sai đó chính là phản bội Bạch gia đầu quân cho Cố gia cung cấp thông tin tuyệt mật.

Có lẽ ông ta sẽ vẫn còn ung dung vì sự khôn khéo của mình nhưng rất tiếc ông ta gặp phải Bạch Thiệu Huy.
"Đưa ra ngoài, Đường Kính Trọng không còn là cổ đông của Bạch thị nữa, dòng họ ông ta cũng sẽ không được bước chân vào Bạch thị nửa bước." Bạch Thiệu Huy ra lệnh, thật ra còn một lệnh nữa chưa nói.


Gia đình Đường Kính Trọng cũng sẽ không còn trên đời này nữa, có thể lấy được tài sản nhưng không thể cấm ông ta tiết lộ thông tin được, vì vậy cách tốt nhất chính là cho ông ta im lặng mãi mãi.
Sau vụ việc của Đường Kính Trọng, đám người càng thêm thấp thỏm, bọn họ không nghĩ tới, vị Bạch thiếu mà mọi người cho là hoàn khố vô năng kia lại đáng sợ như vậy.

Đã có Đường Kính Trọng làm gương đám người làm gì có khả năng phản kháng, những tên cần xử anh liền xử, những người cần răn đe liền răng đe.

Sau ngày hôm nay, anh tin chắc rằng đám người này sẽ không làm loạn nữa.
Thanh lọc một đám người, Bạch Thiệu Huy liền thực hiện ngay kế hoạch thay màu áo mới cho Bạch thị.

Những chính sách, những quy định liền được anh thiết lập lại, sau đó mọi thứ đều thuận lợi.

Đến ba giờ chiều, cuộc họp kết thúc, cũng ngay sau đó mọi thứ cần thiết ban bố liền ban bố ra.

Bạch thị lại một phen ồn ào hân hoan.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi