TRỞ VỀ BÊN EM 2


Chín giờ kém, nồi cháo sườn của Lạc Yên đã gần xong.

Cô nếm thử một ít, cảm thấy hài lòng nên hạ nhỏ lửa, xoay người tìm Trình Cảnh Thiên.

Trình Cảnh Thiên đã dọn dẹp phòng khách sạch sẽ.

Lúc này anh đang đứng ngoài ban công, cách Lạc Yên một tấm kính nghe điện thoại.

Cô nhíu mày.

Bên ngoài rất lạnh mà Trình Cảnh Thiên chỉ tuỳ tiện mặc thêm một chiếc áo gió mỏng, hai vạt áo mở toang bị gió thổi phần phật.

Anh còn chưa khỏi ốm cơ mà.

Cô đi lại gần gõ gõ lên cửa kính, làm động tác kéo khoá lên với anh.

Trình Cảnh Thiên chớp mắt, sau khi hiểu ra thì gật đầu cười, làm theo.

Người bên kia nghe tiếng cười của anh, liền biết bên cạnh còn có người khác.

Cố Hành Nguyên thấy mặt mũi Trần Thước xám xịt thì nhướn mày hiếu kỳ.

Trình Cảnh Thiên không để tâm đ ến, hỏi: “Được, tí nữa gặp ở đâu?”
Anh tắt điện thoại, mở cửa đi vào rồi vươn tay ôm Lạc Yên.

Trên người Trình Cảnh Thiên có khí lạnh, Lạc Yên bất ngờ bị anh ôm mà rùng mình.

Tay cô đặt trên vai anh, không nhịn được hỏi: “Ai gọi điện cho anh vậy?”
Trình Cảnh Thiên dở khóc dở cười nhưng vẫn nghiêm túc trả lời hũ giấm nhỏ: “Bạn thôi.”
Anh nói xong thì cảm thấy chưa đủ, bổ sung: “Bạn nam.”
Lạc Yên: “...”

Nghe cứ như cô là người phụ nữ chua ngoa hay ghen tuông vậy.

Ánh trăng tối nay rất sáng, chiếu rọi đến tận ban công nhà Trình Cảnh Thiên.

Có mấy bông hoa cẩm tú cầu đang từ từ bung nở, cánh hoa mềm mại khẽ đung đưa.

Hai người đứng ở phòng khách yên lặng ôm nhau, nhiệt độ ấm áp trên cơ thể Lạc Yên theo đó truyền sang Trình Cảnh Thiên.

Cuộc gọi ngắn ngủi với Trần Thước ít nhiều khiến lòng Trình Cảnh Thiên bị nhiễu loạn.
Nhưng vừa được ôm Lạc Yên vào lòng, cảm nhận sự tồn tại rõ rệt của cô, nghe giọng nói của cô vang bên tai, anh liền cảm thấy nhẹ bẫng.
Cô giống như mặt trời chói lọi xua tan mây mờ, lặng lẽ gỡ bỏ từng nút thắt trong lòng anh
Hai cánh tay Trình Cảnh Thiên bất giác siết chặt Lạc Yên hơn.

Anh cúi xuống, hôn lên lúm đồng tiền của cô.

Cả người Lạc Yên run rẩy.

Cô dựa sát người anh, để mặc anh xoa xoa lỗ tai nóng bừng.

Đối với d*c vọng của Trình Cảnh Thiên, một nụ hôn má là không đủ.

Anh muốn nhiều hơn thế.

Nhưng hôm nay như vậy là quá nhiều rồi.

Anh phải nghĩ đến cảm xúc của cô gái nhát gan này.

Trình Cảnh Thiên nhịn lại h@m muốn đang ngo ngoe rục rịch.

Anh hạ mắt nhìn Lạc Yên, từ cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp: “Bắt nạt em một chút.”
m thanh tê dại rơi vào tai Lạc Yên, mặt cô vùi càng sâu vào ngực anh.
Sao cô lại không nhận ra.
Người này nguy hiểm quá.

Ở bên anh, cô hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Lạc Yên đấm lên ngực Trình Cảnh Thiên, lầm bầm: “Lưu manh.”
Nhưng cô nguyện ý để anh giở trò lưu manh.

Trình Cảnh Thiên không phản đối, sờ sờ cằm Lạc Yên: “Trả lời anh càng sớm càng tốt.”
Không thể đợi được đến lúc quang minh chính đại ở bên cô.

Cô gái nhỏ ủ rũ ừm một tiếng, thúc giục anh đi ăn tối.


Trình Cảnh Thiên nhìn trên bàn chỉ có một bát cháo duy nhất thì nhíu mày: “Em không ăn?”
Lạc Yên đưa thìa qua cho anh, lắc đầu: “Trễ rồi, em phải về.”
Điện thoại Lạc Yên có thông báo mới, cô lấy ra xem, là tin nhắn của Trần Thước.

Cô không để ý gương mặt Trình Cảnh Thiên có vẻ biến hoá rất nhỏ, cúi đầu xem.

Lạc Yên:
A Diễn:
Trần Thước ngồi một mình trong cửa hàng tiện lợi dưới chung cư nhà Trình Cảnh Thiên, cầm điện thoại nhắn tin với Lạc Yên.


Tuyết rơi đầy, phủ một lớp mỏng trên mặt đất.

Khung cảnh bốn phía đìu hiu trắng xoá.
Hắn ngẩng đầu nhìn toà nhà thắp đèn sáng rực.

Ánh sáng phát ra từ các ô cửa, Trần Thước trầm ngâm, không biết Lạc Yên đang ở đâu trong số đó.

Màn hình điện thoại sáng lên.

A Ly:
Lạc Yên vừa gửi tin nhắn qua, nín thở nghĩ ra một lý do thích hợp trong trường hợp Trần Thước hỏi cô vì sao lại ở đó.

Nhưng ngạc nhiên là hắn lại không hỏi.

A Diễn:
Lạc Yên trả lời bằng một emoji đồng ý.

Cô ngẩng lên, thấy Trình Cảnh Thiên đã ăn được nửa chén cháo.
Động tác ăn uống của anh vừa từ tốn vừa chậm rãi.

Khi ăn cũng không chơi điện thoại hay làm việc riêng như những người khác.

Lạc Yên chống tay trên mặt bàn, thấp thỏm hỏi: “Ăn được không?”
Trình Cảnh Thiên nhả ra một miếng xương sườn, gật đầu: “Ngon.”
Cô mỉm cười: “Vậy anh ăn nhiều một chút.”
Lạc Yên chốt thời gian với Trần Thước xong thì cất điện thoại vào túi, muốn đi ra phòng khách soạn đồ đạc chuẩn bị về.

Lúc cô đi ngang qua Trình Cảnh Thiên, đột nhiên bị anh kéo lại, ôm ngồi lên đùi.

Lạc Yên sửng sốt mở to mắt, có chút hít thở không thông: “Anh sao vậy?”
Trình Cảnh Thiên không nói gì.

Anh ước lượng trọng lượng cơ thể Lạc Yên, nhéo nhéo cánh tay cô: “Ai đến đón em?”
Cô nhẹ đáp: “A Diễn.” Nghĩ nghĩ một lúc, cô nói tiếp.

“Em muốn nói cho cậu ấy biết chuyện của hai đứa mình.”
Trần Thước là người bạn quan trọng nhất với Lạc Yên.


Trước đây cả cô và Trình Cảnh Thiên đều chưa xác định rõ tình cảm nên cô cũng không muốn vội vã nói ra.

Bây giờ thì khác rồi, mọi thứ đều đã sáng tỏ, cô không cần giấu giếm nữa.

Trình Cảnh Thiên biết Lạc Yên rất coi trọng Trần Thước.

Anh nghe xong thì gật đầu.

Cô hơi xoay mặt về phía sau, thấy chén cháo đã được anh ăn sạch, trong lòng vui vẻ.

Tay Lạc Yên sờ hình xăm của Trình Cảnh Thiên, tầm mắt đặt trên sườn mặt vừa gầy vừa nam tính của anh: “Anh ăn nữa đi.”
Trình Cảnh Thiên không ngăn cản cô, lắc đầu: “Ăn no rồi.” Anh cầm bàn tay đang sờ loạn rồi áp lên môi mình: “Không có em ăn cùng nên không có hứng ăn thêm.”
Lạc Yên đỏ mặt, không dám rút tay ra.

“Trình Cảnh Thiên.” Cô khẽ gọi anh.

Trình Cảnh Thiên cúi xuống nhìn Lạc Yên, ánh mắt chờ cô nói.

Cô mím môi, một bên má lõm xuống, hiện ra lúm đồng tiền: “Mình còn chưa chính thức ở bên nhau đâu.”
Vậy mà anh đã không ngại làm hành động ân ái với cô rồi.

Trình Cảnh Thiên là người nhanh nhạy, tất nhiên nhận ra sự lên án ẩn ý của Lạc Yên.

Anh bật cười, đầu cúi sâu hơn: “Xin lỗi, vì là em nên anh mới như vậy.”
Vì là cô, nên anh càng không thể kiềm chế chính mình.

Anh vui vẻ đến phát điên, mỗi giây mỗi phút đều muốn nâng niu ôm ấp cô trong lòng.
Tay Lạc Yên chủ động ôm cổ Trình Cảnh Thiên, cọ cọ mũi lên xương quai xanh của anh, dùng hành động thay cho câu trả lời.

Trình Cảnh Thiên khẽ cười, vuốt tóc cô.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi