TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người thong thả đi về phía trước, hai tay đút vào túi quần, miệng ngâm nga một bài hát.

Mãi cho đến khi bóng lưng của Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Phong mới hoàn hồn lại, cảm thấy toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân như đông cứng.

Trước ánh mắt tò mò của những người qua đường, Hàn Phong gầm rú lên: “Nhìn cái mả cha chúng mày, cút hết cho tao, nếu không tao móc mắt chúng mày ra đấy!”
Sau khi quay về biệt thự, Hàn Phong tức giận đến mức dường như đập phá hết toàn bộ đồ đạc trong nhà.

Hàn Tiểu Xuân trở thành đối tượng trút giận của hắn, bị Hàn Phong cầm gạt tàn đập cho vêu đầu.

“Đm nó chứ, từ bé đến giờ tao chưa từng bị sỉ nhục như này, Diệp Vĩnh Khang, mày chờ đấy cho tao!”

Hàn Phong hung hăng bấm một cuộc điện thoại, lập tức thay đổi thành giọng điệu ấm ức, khóc lóc nói: “Chú ba à, cháu bị người ta bắt nạt”.

“Có chuyện gì vậy, kẻ nào ăn gan hùm mật hổ, đến cả cháu cũng dám bắt nạt, nói cho chú biết kẻ đó ở đâu, chú phải rút xương của hắn ra!”
Một giọng nói cực kỳ hung ác phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại, cách một chiếc điện thoại mà cũng có thể cảm nhận được uy lực cực mạnh.

Hàn Phong vội vàng khóc lóc kể lại toàn bộ sự việc.

Sau khi cúp máy, ánh mắt Hàn Phong lóe lên sự cay nghiệt, hung hãn nói: “Thằng chó, lần này tao xem mày còn ngông cuồng được không!”
Hắn biết rất rõ, nếu như chú ba của mình ra mặt, tên khốn Diệp Vĩnh Khang đó không thể nào sống sót được tới hôm sau.

Ngay khi hắn đang hân hoan chờ đợi tin tức từ chú ba của mình, một người đàn ông trung niên cao lớn từ bên ngoài bước vào.


Nhìn thấy Hàn Phong không nói lời nào liền vung tay lên tát một cái.

“Bố…”
Hàn Phong bị đánh tới mức hoa mắt chóng mặt, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.

“Thằng khốn này, đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, thời gian này tém tém lại cho tao!”
“Chuyện của mày tao biết hết rồi, chuyện xàm xí như vậy mà mày cũng dám gọi điện cho chú ba mày à?”
“Mày có biết chú ba mày là người như nào không? Chú ấy mà ra mặt kiểu gì cũng ầm ĩ gây ra họa chết người!”
Hàn Xuân Lâm chửi mắng đứa con vô dụng bất tài của mình một trận.

“Nhưng mà bố à, thằng đó thật sự quá ngạo mạn, hôm nay còn ra tay đánh con đấy…”
“Cho dù đánh chết mày mày cũng phải nhịn cho tao!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi