Sau khi nghe xong, nhóm người lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ vào Hạ Huyền Trúc.
Lúc này Hạ Huyền Trúc nắm chặt tay, cố sức kìm nén không cho nước mắt chảy ra, có lẽ chỉ có bản thân cô mới biết được nỗi oan ức mà cô phải chịu đựng trong lòng.
Nhà họ Hạ hết lần này đến lần khác có lỗi với cô, thậm chí còn đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng lúc này vẫn không định buông tha cho cô.
Những gì Hạ Chí Tài nói vừa rồi có thể nói là vô cùng độc ác!
Tất cả những người đến đây hôm nay đều làm xây dựng, 80% ông chủ của các công ty xây dựng ở Giang Bắc đều có mặt ở đây.
Bây giờ nói những lời này trước mặt những người này, chỉ có một mục đích, chính là muốn đuổi cùng giết tận công ty xây dựng Huyền Trúc!
"Thật không ngờ, trên đời này lại có những kẻ vô liêm sỉ như vậy.
Công ty xây dựng Đại Thông chính thức tuyên bố rằng chúng tôi sẽ không bao giờ dính líu gì đến công ty xây dựng Huyền Trúc trong tương lai!"
Có người ngay lập tức đứng lên và thể hiện sự quyết tâm.
Ngay sau đó, lần lượt hết người này đến người khác cũng đứng lên.
"Công ty xây dựng Chu Kiều chúng tôi sẽ không bao giờ hợp tác với một doanh nghiệp thiếu lương tâm như vậy!"
"Công ty Quân Nguyên chúng tôi chính thức thông báo rằng công ty Huyền Trúc sẽ được đưa vào danh sách đen!"
"Đúng vậy, vòng tròn xây dựng của chúng ta không được phép tồn tại một tai họa như vậy.
Từ bây giờ, chúng ta sẽ đoàn kết và cùng nhau ngăn chặn tai họa này!"
Một đám người tràn đầy phẫn nộ, trong tư thế muốn lột da xé xác Hạ Huyền Trúc ra.
Nhà họ Hạ đứng bên cạnh ai nấy đều chế nhạo, cảm thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt vô cùng hả hê.
Trong mắt Diệp Vĩnh Khang lóe lên một tia sáng lạnh, nếu không phải nghĩ đến cảm xúc của Hạ Huyền Trúc, anh đã nổi cơn tam bành từ lâu rồi.
"Em yêu, chúng ta đi trước đi".
Diệp Vĩnh Khang nén giận, chuẩn bị đưa Hạ Huyền Trúc rời khỏi đây, sau đó quay lại tính sổ với đám này sau.
"Không, em còn chưa ăn no".
Không ngờ Hạ Huyền Trúc đột nhiên tỏ ra rất bình tĩnh, vẻ hoảng sợ và tức giận vừa rồi đã biến mất, ánh mắt bình tĩnh như nước, như không có chuyện gì xảy ra.
"Hôm nay em ngồi ở đây, không chỉ muốn ăn no, ăn ngon, mà còn muốn nhớ kĩ khuôn mặt của những người này từng người một!"
"Anh nói đúng.
Em trước kia quá tốt bụng và yếu đuối.
Chỉ chọn cách lùi bước và trốn tránh mỗi khi xảy ra chuyện".
"Hôm nay, em thật sự không muốn hèn nhát nữa.
Dù sau có xảy ra chuyện gì, cho dù ngày mai công ty Huyền Trúc phá sản, em cũng phải ghi nhớ mặt mũi của những người này!"
"Chỉ cần em còn sống, còn một hơi thở, em sẽ không bao giờ quên những chuyện xảy ra hôm nay!"
Diệp Vĩnh Khang sững người, chợt nở nụ cười vui mừng.