Sau núi.
Vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, to vằng vặc như một tấm ngọc bích.
Gió hiu hiu thổi, thời tiết đêm nay vô cùng đẹp.
Nhưng lúc này Trần Tiểu Túy không có chút tâm trạng nào để tận hưởng cảnh sắc trước mặt.
Lớn như thế này, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy sợ hãi và tuyệt vọng như vậy.
Ngụy Trang đứng bên cạnh cô ấy với ánh mắt quỷ dị, sau lưng cô ấy có ít nhất năm trăm người đàn ông cường tráng, hung hãn, tràn đầy sát khí.
Cách đó chưa đầy hai mươi mét là người nhà họ Hàn, đen sì một vùng, số người ít nhất là gấp ba lần bên này.
“Ngụy Trang, tao thấy mày chán sống rồi đúng không, dám đối đầu với tao, lẽ nào mày không biết hậu quả là gì sao?”
Hàn Sách Hổ đứng ngay đối diện, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Hôm nay, tao sẽ chặt đầu mày để cúng tế Sư tử đen!”
“Sách Hổ, từ lúc nào mày trở nên nhiều lời như vậy thế”.
Ngụy Trang lên tiếng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng êm ái, đối mặt với nhà họ Hàn có số lượng gấp ba lần mình nhưng ông ta không hề tỏ ra chút sợ hãi nào cả.
Bởi vì hôm nay ông ta có hai quân át chủ bài!
Từ khi nhà họ Chu sụp đổ, ông ta trước giờ chưa bao giờ cam tâm tình nguyện trở thành người đứng ở vị trí thứ hai trong thế giới ngầm, vì ngày hôm nay ông ta đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Thực tế, cho dù Trần Tiểu Túy không tới tìm ông ta, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ khơi dậy ngày này, Trần Tiểu Túy đối với ông ta mà nói chỉ là một quân bài che mắt mà thôi.
“Nhà họ Hàn mày làm ăn lớn, Hàn Sách Hổ mày còn danh tiếng lẫy lừng hơn, chỉ là đối với tao mà nói, mày chẳng qua chỉ là một kẻ thô lỗ cậy người đông ức hiếp người khác mà thôi!”, Ngụy Trang cười nói.
Hàn Sách Hổ cười khẩy nói: “Bớt mấy thủ đoạn kích tướng chết tiệt ấy đi, nhưng nếu mày đã nói như vậy thì tao sẽ chơi với mày một ván, Lam Tang!”
Vừa dứt lời, một người chậm rãi bước ra khỏi đám đông.
Người này có nước da màu lúa mì, vóc dáng cường tráng, mái tóc dài xoăn tự nhiên, đôi mắt được bao phủ bởi một tia sáng lạnh lùng.
Khi người này xuất hiện, nhiệt độ xung quanh như lập tức giảm xuống vài độ vậy.
“Chà, đây chắc hẳn là chiến tướng số một của mày nhỉ, có biệt danh là Thái Quyền Vương Tử Lam Tang đúng không?”
Ngụy Trang vẫn không hề sợ hãi, mà chậm rãi tiến lên từng bước: “Đã như vậy, vậy tao sẽ cho Thái Quyền Vương Tử mày biết thế nào là lễ độ!”
Trong khi đang nói, cơ thể của Ngụy Trang đột nhiên gồng lên, sau đó ngón chân đạp mạnh xuống đất, toàn thân lập tức bắn về phía đối phương như một mũi tên đứt dây.
Đồng thời, tay phải của ông ta rút một thanh đao rộng bằng lòng bàn tay từ thắt lưng ra phía sau một cách nhanh như chớp.
Soạt!
Một đao chém xuống!
Lam Tang nhích người sang một bên theo bản năng, lưỡi đao gần như sượt qua má Lam Tang.
Nhưng dường như Lam Tang đã dự đoán được điều này, ông ta nhẹ nhàng nghiêng tay, lưỡi đao đột ngột đổi hướng, chém sang một bên.
Soạt!
Tốc độ của thanh đao này cực kỳ nhanh, góc cắt rất tinh xảo, cho dù là đòn bất ngờ nhưng gần như chặn hết đường lui của Lam Tang.
Lưỡi đao cứ như vậy cứa ngang cổ họng Lam Tang!
Đòn này chỉ xảy ra trong thời gian chớp nhoáng!
Ngụy Trang đạt được mục tiêu, thu đao về.
Một tia sáng quỷ quyệt và lạnh lùng lóe lên trong mắt ông ta: “Sách Hổ, có vẻ như chiến tướng số một dưới trướng mày cũng chỉ được như vậy thôi à”.