TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Sau đó anh đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn ba người một cái, thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, tôi không hề thân thiết gì với mấy người, sau này thân ai nấy lo đi”.

Nói xong xoay người bước thẳng ra khỏi cửa phòng bao.

Bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng.

Lưu Đại Hải dè dặt nói: “Anh Diệp sao vậy? Hình như đang tức giận chuyện gì đó?”
Trần Tiểu Túy ngẩng đầu lên liếc nhìn ba người họ một cái, lạnh lùng nói: “Khi anh Diệp gặp nạn các người đều trốn mất tăm, bây giờ không sao rồi thì lại đột nhiên xuất hiện.

Loại bạn như này đương nhiên không xứng đáng để kết giao rồi”.


Những lời này khiến ba người họ đỏ bừng mặt mũi, chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ nào đó để chui xuống.

Lúc trước sau khi nghe nói Hàn Sách Hổ gửi thư khiêu chiến cho Diệp Vĩnh Khang, bọn họ vội vàng trốn càng xa càng tốt, thậm chí không gọi điện cho Diệp Vĩnh Khang một cuộc nào, sợ rằng sẽ liên lụy tới bản thân.

Vừa rồi sau khi nghe tin Hàn Sách Hổ đã bị Cục tác chiến tiêu diệt lại vội vàng chạy tới đây ra vẻ nịnh nọt.

Thường ngày Diệp Vĩnh Khang ghét nhất loại người như vậy, đương nhiên sẽ không nể nang gì bọn họ.

“Tôi thấy anh Diệp tự cao tự đại quá rồi đấy”.

Lúc này, Trình Văn Đống đột nhiên hừ lạnh nói: “Không phải chỉ là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ thôi sao? Trên thế giới này ngoại trừ ngân hàng Kim Kỳ thì không còn ngân hàng nào nữa chắc?”
“Cái thứ gọi là thể diện này cũng phải biết đường cho nhau chứ.

Nếu như anh ta cứ trưng ra cái vẻ cao cao tại thượng đó, vậy Trình Văn Đống tôi cũng không chấp nhận làm đàn em cho người khác nữa đâu!”
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải bị những lời này dọa cho mất mật, trong lòng nghĩ Trình Văn Đống này hình như điên rồi, lại dám nói ra những lời như vậy?
“Ông Trình, ông không được nói linh tinh, nhỡ anh Diệp nghe thấy…”
Đường Văn Nguyên vội vàng nói.

“Nghe thấy thì làm sao!”

Trình Văn Đống hừ lạnh: “Nếu là hai ngày trước, tôi phải cho anh ta thể diện, nhưng bây giờ thì ngược lại, anh ta phải nịnh hót tôi đấy”.

Sau khi nói xong, ông ta lấy một thứ màu đỏ từ trong túi ra đặt bốp phát lên bàn, đắc ý nói: “Các ông nhìn xem đây là cái gì!”
Khi Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nhìn thấy thứ đó, hai mắt lập tức mở to, đồng thời thốt lên: “Thư mời tới đại lễ sắc phong hậu quân tướng!”
Trình Văn Đống lộ ra vẻ đắc ý: “Có thứ này, đến đại lễ sắc phong bám víu vào mấy cây cổ thụ, khi đó sẽ mạnh hơn Diệp Vĩnh Khang gấp trăm lần!”
“Dù là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ, chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.

So với những nhân vật lớn trong đại lễ sắc phong, anh ta còn chẳng là cái rắm!”
Đương Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh nhìn mà ghen tị, chẳng trách hôm nay Trình Văn Đống mạnh miệng như vậy, thì ra là có bảo bối này trong tay!
Hai người vội vàng nâng chén, nịnh nọt Trình Văn Đống: “Ông Trình, ông giỏi thật đấy, làm sao mà ông có được thư mời này vậy, đến lúc đó có thể dắt theo chúng tôi vào cùng được không?”
“Không phải đã nói từ đầu rồi sao? Tôi có tí quan hệ bên Cục tác chiến mà”.

Trình Văn Đống đắc ý nói: “Đưa người vào cùng nhất định là không thể được rồi, nhưng đến lúc ấy nếu như tôi kết giao được với nhân vật lớn ở trong đó, quay về cũng có thể giới thiệu cho các ông làm quen”.


“Vậy thì phải cảm ơn sếp Trình rồi, chén này tôi kính ông trước”.

Hai người cùng ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Trình Văn Đống nhìn Trần Tiểu Túy ở bên cạnh không có động tĩnh gì, cười nói: “Em gái, rót đầy rượu, anh uống với cô một chén, đợi anh tham gia đại lễ sắc phong xong…”
“Xin lỗi, tôi bị dị ứng rượu!”
Trần Tiểu Túy đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn ba người họ một cái, nhẹ nói: “Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng liên lạc nữa, những người bạn cao quý như các ông tôi với không tới”.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi