TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Không, trông tướng mạo cô rất an toàn, côn đồ nhìn thấy cô đều phải rút lui".

Diệp Vĩnh Khang cười nói, mặc dù Lâm Tĩnh mỗi lần nhìn thấy anh đều nói những lời khó nghe, nhưng Diệp Vĩnh Khang không hề tức giận, anh đặc biệt thích tính cách tự do sảng khoái của cô gái này.

"Đậu, anh đang mắng ai đấy, tôi đây đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhé, anh có biết thưởng thức không đấy!"
Lâm Tĩnh trợn mắt đáp.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Triệu Đại Lực đi theo hai người họ suốt, từ đầu đến cuối không nói một lời, điều này không hợp với tính cách của anh ta.

Anh vội vàng quay đầu lại, thấy Triệu Đại Lực hai mắt đờ đẫn, vẻ mặt vô cảm, động tác đi lại vô cùng cứng ngắc, chẳng khác gì người máy.

"Đại Lực, anh sao vậy? "
Lâm Tĩnh nghi ngờ hỏi.

Nhưng Triệu Đại Lực, như không nghe thấy anh nói, vẫn ngơ ngẩn đi thẳng về phía trước.

"Anh ta đang muốn làm gì vậy?"

Diệp Vĩnh Khang chưa từng gặp phải tình huống này, anh cũng không khỏi ngẩn ra.

"Tôi không biết, anh ta…"
Ngay khi cả hai đang nói chuyện, phía trước chợt ‘ầm’ một cái.

Diệp Vĩnh Khang và Lâm Tĩnh trợn to mắt kinh ngạc.

Triệu Đại Lực đã đập đầu vào cột điện!
Càng kỳ quái hơn nữa là sau khi Triệu Đại Lực ngã ngửa ra đất vẫn không có động tĩnh gì, hai mắt tròn xoe, chân và tay vẫn giữ nguyên tư thế bước đi, hệt như một tác phẩm điêu khắc.

"Đại Lực, Đại Lực?"
Lâm Tĩnh đưa tay lay lay, Triệu Đại Lực vẫn không có động tĩnh gì, nhưng nhịp tim và hô hấp của đối phương vẫn bình thường.

"Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy?"
Lâm Tĩnh bắt đầu cảm thấy lo lắng, Diệp Vĩnh Khang bên cạnh cũng không khỏi ngẩn ra, anh chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ.

Ù ù——
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Tĩnh đột nhiên vang lên.


"Nguy rồi, là bố tôi gọi!"
Lâm Tĩnh cuống đến độ giậm chân, nhưng vẫn nghe điện thoại.

"Tĩnh Tĩnh, con với Tiểu Triệu tiến triển đến đâu rồi?"
Lâm Đại Long ở đầu dây bên kia mỉm cười hỏi thăm, Triệu Đại Lực là con trai của đồng đội cũ nên ông ấy trước giờ rất thích Triệu Đại Lực, vì vậy Lâm Đại Long luôn hy vọng rằng con gái ông ấy có thể ở bên Triệu Đại Lực.

"Vừa mới gặp, về sau sẽ dần dần tìm hiểu ...!Bố, có vẻ như có chuyện gì đó đã xảy ra với Đại Lực rồi".

Lâm Tĩnh biết chuyện này rất nghiêm trọng, cô ấy cũng không dám giấu giếm, nên nhanh chóng giải thích tình huống của Triệu Đại Lực lúc này cho bố nghe.

Nhưng không ngờ rằng sau khi Lâm Đại Long nghe xong, không những không hoảng sợ mà còn cười lớn ở đầu kia điện thoại: "Không sao, chuyện thường thôi, cậu ấy chỉ bị chết máy tí ấy mà".

"Chết máy?"
Lâm Tĩnh bối rối.

Lâm Đại Long cười giải thích: "Khi Đại Lực còn nhỏ, đầu bị cánh cổng kẹp phải.

Sau này, mỗi khi gặp phải chuyện gì phấn khích, não thằng bé sẽ gặp phải tình trạng như chết máy vậy, chuyện thường ấy mà".

Lâm Tĩnh sau khi nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì anh ta sẽ như vậy bao lâu? Con không thể để anh ta cứ nằm trên đất thế được".

"Cái này cũng không ổn định, có khi vài phút, có khi vài ngày, lâu nhất là bị hơn một tuần".

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi