TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Anh em nhà Phá Quân, Phá Thiên đến rồi!Hai anh em song sinh đặc biệt giỏi ẩn dật, lúc này bọn họ ẩn nấp cách Diệp Vĩnh Khang chưa tới mười thước.

Chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ra lệnh, bọn họ sẽ lao ra chém giết liền!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không ra lệnh ngay, anh đang tự kiềm chế.

Không phải anh nhát gan, mà là anh đắn đo đây không phải là ngoại vực, cũng muốn nghĩ cho Hạ Huyền Trúc.

Đó là lý do tại sao đám lưu manh ở phía đối diện được tạo cơ hội, nhưng đám lưu manh này có nắm bắt được cơ hội này hay không là tùy thuộc vào họ.

Tên cầm đầu đám lưu manh có cơ thể cường tráng, nhuộm tóc màu vàng.

Sau khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, hắn không nói không rằng đi về phía trước, hàng chục tên lưu manh đi theo sau hắn.

Có vẻ như hôm nay nhóm người này đang cố tình tìm đến cái chết.

Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, định ra lệnh cho Phá Quân và Phá Thiên, thì tên lưu manh tóc vàng lại quỳ rạp xuống đất.

Mấy chục tên côn đồ phía sau cũng cùng nhau quỳ xuống đất.


"Anh Diệp, chúng tôi sai rồi, về sau chúng tôi không dám nữa.

Xin hãy tha thứ cho chúng tôi, anh Diệp!"
Tên lưu manh tóc vàng quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái, chân thành nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Chúng tôi sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả.

Chúng tôi đều sẵn lòng bồi thường cho máy móc chúng tôi đã đập phá và những người chúng tôi làm bị thương trước đây, không, bồi thường gấp đôi".

"Và chúng tôi sẽ ở lại làm vệ sĩ cho công trường miễn phí cho đến khi dự án hoàn thành.

Xin hãy thứ lỗi cho tôi, anh Diệp!"
"Anh Diệp, xin anh thứ lỗi!"
Hàng chục tên xã hội đen đứng sau cũng quỳ lạy van xin tha thứ.

Hả?
Diệp Vĩnh Khang lập tức cảm thấy khó hiểu, phản ứng của đám giang hồ này có chút ngoài dự đoán của anh.

Cho dù bọn chúng có thay đổi, nhiều nhất cũng chỉ không đến quấy rối nữa thôi, cần làm lớn đến vậy không?
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang có thể thấy được những tên lưu manh này không phải là đang giở trò, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, tựa hồ đang sợ hãi cái gì đó.


Chẳng nhẽ chúng biết hôm nay mình có sát ý?
Điều này có vẻ khó xảy ra, nhóm xã hội đen này chắc chắn không biết danh tính của anh, hoàn toàn không cần sợ anh.

Mặc dù sát khí của anh em Phá Quân và Phá Thiên rất nặng, nhưng bọn côn đồ tép riu này vẫn chưa đạt tới cảnh giới có thể cảm nhận được sát khí.

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện ánh mắt của tên cầm đầu tóc vàng đang quỳ lạy anh xin tha thứ vô tình liếc sang bên cạnh anh.

Diệp Vĩnh Khang nhìn theo ánh mắt của tên lưu manh tóc vàng, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc Land Rover màu đen, trong lòng lập tức hiểu rõ.

"Để bồi thường và xin lỗi, hãy tự mình đi nói với vợ tôi đi, nếu cô ấy tha thứ cho các người, tôi sẽ không so đo".

Diệp Vĩnh Khang nói một cách thờ ơ, một đám lưu manh tép riu chả đáng để anh so đo.

Lúc này Hạ Huyền Trúc đang chờ đợi ở phía sau càng ngày càng lo lắng, tại sao Diệp Vĩnh Khang đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại?
Không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?
Tuy rằng khoảng cách không quá xa, nhưng hai nơi cách nhau một sườn núi nhỏ, nhìn không ra tình hình bên đó.

"Mọi người, xuất phát với tôi ngay!"
Hạ Huyền Trúc cuối cùng cũng không nhịn được, thật ra không bao lâu sau khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, cô đã thầm hối hận.

Đối phương là một nhóm xã hội đen tàn ác, Diệp Vĩnh Khang không phải là người dễ tính, chuyện đánh nhau không phải là không thể.

"Sếp Hạ, đừng đi".




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi