Ví dụ như trong vụ quấy rối công trường, cho dù Diệp Vĩnh Khang điên máu lên thì cũng có thể tiêu diệt lũ lưu manh kia dễ như trở bàn tay đấy.
Nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối phía sau.
Cho nên quen biết vài người trong giang hồ cũng không phải là chuyện gì xấu, mà anh cũng có ấn tượng khá tốt với Tần Hạc.
Nếu không, anh cũng không thèm giao lưu với người này.
"Anh Diệp, tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu cho anh.
Hôm nay nhất định phải cùng anh Diệp uống vài chén.
Biết được một cao thủ như anh, tôi phấn khích quá!"
Tần Hạc là một tên cuồng võ, chỉ cần gặp được cao thủ là sẽ vô cùng hưng phấn.
Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang lại khẽ nhíu mày: "Tôi thân với anh à?"
"Cái này……"
Tần Hạc sững sờ: "Anh Diệp, tôi không có ý đó…"
"Được rồi, có gì huỵch toẹt ra đi, đừng vòng vo nữa!"
Diệp Vĩnh Khang sốt ruột nói, anh không thèm uống rượu với một người không quen.
Tần Hạc không dám dông dài, vội vàng nói: "Anh Diệp, là như này.
Chúng tôi trước giờ luôn là bên phụ trách mạch khoáng thạch ở Biên Nam".
"Nhưng cách đây không lâu có một người tên là La Tam Pháo đã dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi để cướp hai mạch khoáng của chúng tôi".
"Thực ra, mọi chuyện trên giang hồ đều dựa vào sức mạnh.
Thực lực của chúng tôi không bằng người ta, bị cướp thì cũng không thể kêu ca gì".
"Nhưng sau khi La Tam Pháo có được mạch khoáng, đã cấu kết với một vài người nước ngoài cùng nhau phá giá khoáng sản, với mục tiêu từng bước nuốt chửng toàn bộ tài nguyên khoáng sản Giang Bắc".
"Mấy mạch khoáng này đều là khoáng sản quý hiếm, được nhà nước nghiêm ngặt xuất khẩu.
Bây giờ La Tam Pháo hợp tác với người nước ngoài, đơn giản chính là kẻ phản quốc!"
"Chúng tôi nhất định không thể cứ ngồi nhìn loại chuyện này xảy ra, liền tới tìm ông ta đòi một lời giải thích".
"Nào ngờ ông ta lập tức đối đầu với chúng tôi, không biết La Tam Pháo tìm đâu ra một người da đen, người khỏe như tinh tinh, đặc biệt thiện chiến".
"Chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê hơn chục cao thủ, nhưng đều không thể đỡ được ba chiêu của người đó, đều bị đánh chết".
"Vì chuyện này, bố tôi chưa được một đêm yên giấc, vẫn luôn muốn tìm một cao thủ có thể so tài với tên da đen kia".
"Trời có mắt, để chúng tôi gặp được anh Diệp, nên tôi khẩn cầu anh Diệp ra tay giúp đỡ!"
"Chỉ cần tiêu diệt được La Tam Pháo và lấy lại được mạch khoáng, chúng tôi có thể chia 50-50 cho anh Diệp ...!Không, chúng tôi lấy 30 là được rồi.
Quan trọng nhất là không được để những khoáng thạch quý hiếm kia rơi vào tay người ngoại quốc!"
Tần Hạc nói xong, nhìn Diệp Vĩnh Khang với ánh mắt vô cùng mong chờ.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang là hy vọng cuối cùng đối với họ.
Đó là lý do tại sao hôm qua họ mới quyết định rằng cho dù có đắc tội với Tiền Đại Giang, cũng phải nhờ được Diệp Vĩnh Khang giải quyết chuyện này.
Mà Tiền Đại Giang lại là người đứng đầu một trong ba gia tộc lớn ở Giang Bắc, Tần Long Tượng và Tần Hạc làm vậy coi như đang đặt một ván cược lớn.
Diệp Vĩnh Khang dựa vào đầu xe, thản nhiên phun ra một vòng khói, quay đầu nhìn về phía Tần Hạc, nói: "Người đó bây giờ ở đâu?"
Tần Hạc vội vàng nói: "Hôm nay là sinh nhật lần thứ 40 của La Tam Pháo, ông ta đang tổ chức tiệc sinh nhật ở sơn trang Vạn Hải".
Diệp Vĩnh Khang ném tàn thuốc xuống đất rồi giẫm nát, mở cửa xe ngồi vào, nói: "Đi thôi".
Tần Hạc vẻ mặt khó hiểu: "Đi đâu?"
"Sơn trang Vạn Hải!"
"A?"