Khi nghe thấy câu này, sắc mặt ba người lập tức trở nên nghi hoặc.
“Giám đốc Lăng, cô đang trêu đùa chúng tôi à?”
Người đàn ông trung niên thận trọng hỏi.
“Ừm, đùa hả…”
Lăng Vi mỉm cười gật đầu, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó vỗ mạnh xuống bàn một cái: “Ba người các người to gan thật đấy! Có biết vừa rồi các người gây ra họa lớn thế nào không!”
“Để chủ tịch pha trà cho các người! Tôi thấy các người chán sống rồi đấy nhỉ!”
Bùm!
Sắc mặt của ba người đều tái đi.
Cho đến lúc này, bọn họ mới nhận ra rằng giám đốc Lăng không hề nói đùa!
Chàng thanh niên với vẻ ngoài giản dị vừa rồi thật sự chính là chủ tịch!
Bốp!
Người đàn ông trung niên tự tát mạnh vào mặt mình một cái, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Chuyện chuyện này… Tôi không biết anh ấy là chủ tịch, giám đốc Lăng, cô nhất định phải giúp tôi, tôi thật sự không cố ý đâu!” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Ông lão mặc đồ thời Đường cũng rùng mình, hung hăng tát vào miệng của mình một cái: “Tôi đúng là đáng chết mà, tự nhiên đòi uống trà làm gì không biết, lần này gây ra họa lớn rồi, giám đốc Lăng, việc này cô nhất định phải giúp chúng tôi!”
Trong mắt bọn họ, sự tồn tại của Lăng Vi như một nữ vương bá chủ ở đây, thường ngày bọn họ đều cung kính tôn trọng cô ấy, lúc nói chuyện thậm chí còn không dám thở mạnh.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, trực tiếp xúc phạm chủ tịch, nghĩ lại cảnh vừa rồi bọn họ coi chủ tịch như người hầu ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh tới tận trán!
Lăng Vi sa sẩm mặt mày, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của bọn họ, trong lòng lại thầm cảm thấy hài lòng.
Không thể không nói, mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng lại được Sử Nam Bắc giao cho một vị trí quan trọng như vậy tuyệt đối không phải chỉ vì cô ấy xinh đẹp.
Cô ấy có chỉ số IQ và EQ vô cùng cao, sở dĩ cô ấy không giấu diếm thân phận của Diệp Vĩnh Khang với ba người này vì trong lòng cô ấy đã có tính toán.
Ba người này đều là những nhân vật lớn, có thể hô mưa gọi gió ở Giang Bắc, có một số chuyện họ có thể làm được mà bản thân cô ấy chưa chắc đã làm được.
Vì vậy, chi bằng nhân cơ hội này khiến bọn họ kinh hãi một phen, giúp anh Diệp tóm gọn ba người này, sau này làm việc ở Giang Bắc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Và cô ấy cũng dám đảm bảo rằng, ba người này hoàn toàn không có gan tiết lộ thân phận thật sự của anh Diệp.
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ nói gì thì cũng đã muộn, chi bằng nghĩ cách để bù đắp”.
Lúc này, người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đứng cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.
Vừa nãy khi biết chuyện chàng thanh niên đó là chủ tịch ngân hàng, cô ấy cũng cảm thấy rất bối rối, nhưng so với hai người kia, cô ấy có vẻ bình tĩnh hơn.
“Giám đốc Lăng, xin hãy chỉ đường cho chúng tôi, có cách nào bù đắp được không”.
Người phụ nữ này tên là Trần Tiểu Túy, là cô hai của gia tộc họ Trần nổi tiếng ở Thiên Hải.
Nhưng cô ấy có thể có được địa vị như hôm nay ở Giang Bắc không chỉ dựa vào thế lực của gia tộc ở phía sau.
Lúc đó cô ấy vì một một số chuyện, rời khỏi gia tộc, một mình tới Giang Bắc lăn lộn.
Dựa vào trí thông minh và lòng dũng cảm hơn người, cô ấy bước chân vào ngành trang sức, chỉ trong vài năm, cô ấy đã trở thành nữ hoàng trang sức nổi tiếng ở Giang Bắc.
Với tâm thế và sự điềm tĩnh vượt xa tuổi thật của mình, cô ấy được công nhận là một kỳ tích ở Giang Bắc, đồng thời cũng là hội phó trẻ tuổi nhất của hội liên minh thương nghiệp Giang Bắc.
Lăng Vi gật đầu, thấy dọa vậy cũng đủ rồi, lúc này sắc mặt mới dần giãn ra.
“Cơ hội chỉ có một lần duy nhất, vừa nãy ba người cũng nghe thấy rồi đấy, thứ sáu tuần sau chủ tịch và vợ sẽ tổ chức lễ kết hôn, ba người tự mình nghĩ đi, tôi chỉ nói đến đây thôi”.
Ánh mắt của ông lão mặc đồ thời Đường và người đàn ông trung niên chợt lóe lên một tia sáng, giống như đã bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Chỉ riêng Trần Tiểu Túy không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại có vẻ hơi sâu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau một ngày bận rộn, đã hơn năm giờ chiều rồi, trước khi về nhà Diệp Vĩnh Khang đã đi chợ mua đồ, định làm cho vợ và con gái một bữa ăn thật thịnh soạn.
“Vợ ơi anh về rồi đây!”
Diệp Vĩnh Khang đẩy cửa bước vào, vừa vào đã phát hiện không khí trong phòng không đúng lắm.
Ngoài vợ và con gái, trong nhà còn có thêm mấy người lạ mặt, trong số đó còn có cả người phụ nữ váy xanh mà hôm qua gặp ở ngân hàng.
“Vĩnh Khang, để em giới thiệu với anh”.
Hạ Huyền Trúc thấy Diệp Vĩnh Khang quay về, vội vàng đứng dậy giới thiệu: “Đây là ông nội em, ông nội, đây là Vĩnh Khang”.
Ông nội của Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái, sau đó lại nhìn đi chỗ khác, thậm chí một câu chào hỏi cũng không có.
Hạ Huyền Trúc lại giới thiệu: “Đây là chú hai của em…”
“Được rồi, đừng rách việc nữa, một kẻ ăn mày rách nát thì có gì mà giới thiệu chứ!”
Hạ Huyền Trúc sốt ruột xua tay, nói với ông lão: “Ông nội, đây chính là gã đàn ông lưu manh hôm qua đã đánh cháu ở ngân hàng, đúng là không biết trời cao đất dày gì!”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Vậy ý của cô là vẫn chưa đánh đủ đúng không!”
“Anh…”
Hạ Tuyết Cầm đang định lên cơn, ông lão đã xua tay: “Việc này để sau rồi nói, hôm nay tới đây là để bàn chuyện chính”.
Hạ Tuyết Cầm chỉ đành thôi, tuy nhiên cô ta không quên hung hăng liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái.
“Vĩnh Khang, anh vào phòng bếp rửa rau đi, em nói chuyện với ông nội một lát”.
Biết được tính khí của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc vội vàng kéo anh sang một bên.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó mới đi vào bếp, không nói thêm lời nào.
“Bố, con giúp bố rửa nhé”.
Diệp Tiểu Trân hiểu chuyện cũng đi vào trong bếp, xắn tay áo lên để lộ ra hai cánh tay non nớt trắng nõn.
Diệp Vĩnh Khang yêu thương nói: “Tiểu Trân ngoan, bố rửa một mình là được rồi, con đi chơi đi, hôm nay bố làm món sườn xào cho con nhé, lát nữa con phải ăn thật ngon đấy”.
“Thật ạ, thích quá, cám ơn bố ạ!”
Nói xong, Diệp Tiểu Trân vui vẻ nhảy chân sáo quay về phòng, đi tới một khoảng đất trống nhỏ dưới cửa sổ, ở đó được lót một tấm ván nhựa, đó là nơi mà Tiểu Trân thường chơi.
“Anh Khang Khang, bố em hôm nay mua sườn cho em đấy, lát nữa em mời anh cùng ăn nhé”.
Diệp Tiểu Trân nói với một cậu bé đang chơi cùng mình.
Cậu bé trạc tuổi Diệp Tiểu Trân mặc quần yếm là con trai của anh họ Hạ Huyền Trúc.
“Xì, sườn có gì mà ngon chứ, ngày nào tao cũng ăn chán rồi, còn chẳng ngon bằng bánh Oreo của tao!”
Cậu bé lấy trong túi là một cái bánh Oreo, bóc vỏ ra rồi dùng lưỡi liếm, sau đó cho vào miệng ăn một cách ngon lành.
Diệp Tiểu Trân rụt rè hỏi: “Đây là gì thế, là bánh quy sao?”
Cô bé chưa từng được nhìn thấy thứ này bao giờ.
“Mày đần thật ấy, đến bánh Oreo mà cũng không biết, hai cái bánh socola kẹp nhân kem ở giữa”.
Cậu bé lại lấy một cái bánh từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Tiểu Trân, nói: “Có muốn ăn không?”
Diệp Tiểu Trân nuốt nước bọt, thận trọng gật đầu: “Cám ơn anh Khang Khang”.
Nói xong chuẩn bị đưa tay ra lấy, nhưng cậu nhóc đột nhiên thu tay lại, sau đó ném bánh vào miệng nhai, cười ha ha nói: “Đừng có mà mơ, không cho mày ăn đâu!”
Trên đất có rất nhiều món đồ chơi nằm rải rác, có chiếc ô tô bị mất một bánh, búp bê bị thiếu một cánh tay, một khối rubik đầy màu sắc bị thiếu hai góc.
Đây là những thứ Diệp Tiểu Trân nhặt được trên đường, đều là những món đồ chơi quý giá nhất của cô bé, hôm nay có khách đến chơi nên cô bé mang ra hết.
Nhưng cậu bé đó lại tỏ thái độ rất bất mãn: “Mấy thứ hỏng hóc này thì có gì vui chứ, trong hộp kia là cái gì thế, lấy ra xem coi!”
Ánh mắt của cậu bé nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp vuông dưới bàn.
Diệp Tiểu Trân vội vàng ôm chiếc hộp vào trong lòng, nói: “Trong này đều là bảo bối của em, không thể lấy ra chơi được”.
“Nói ít thôi, bảo mày lấy ra thì lấy ra đi!”
Cậu bé hung bạo vươn tay tóm lấy.
“Anh Khang Khang, cái này thật sự không chơi được”.
Diệp Tiểu Trân ôm chặt chiếc hộp trong lòng, còn cậu bé thì cố gắng kéo chiếc hộp ra, sau một hồi giằng co, chiếc hộp bị bật ra, đồ đạc bên trong vương vãi khắp sàn.
Bên trong đều là tò he, rơi xuống đất bị vỡ ra không ít.
Diệp Tiểu Trân nhìn tò he của mình bị vỡ nát, lập tức lo lắng: “Ai cho phép anh làm hỏng đồ của em, anh phải đền cho em!”
“Xì, còn tưởng là bảo bối gì chứ, hóa ra là một đống rác!”
Cậu bé tỏ vẻ khinh thường, còn cố ý dùng chân giẫm lên tò he trên đất.
“Anh đừng có giẫm vào tò he của em!”
Diệp Tiểu Trân vội vàng nhặt tò he lên, nhưng cậu bé lại giẫm càng mạnh hơn, sau đó còn cười nói: “Đừng giẫm tò he ấy hả, ha ha, tò he biến thành đống đất nặn rồi, ha ha ha!”
Diệp Tiểu Trân lo lắng đến mức suýt khóc, cố gắng bảo vệ tò he của mình.
“Mày tránh ra cho tao!”
Cậu bé đó đột nhiên nhấc chân đạp lên người Diệp Tiểu Trân, khiến cho cô bé ngã lăn xuống đất, Tiểu Trân liền bật khóc nức nở.
.