Hà Huyền Trúc nhìn vẻ mặt ung dung của Diệp Vĩnh Khang, trong lòng cũng kiên định hơn nhiều.
Trước đây xảy ra rất nhiều chuyện nhưng chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ra mặt thì dù việc khó đến mức nào cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Nhưng khi Hạ Huyền Trúc đang nghĩ lần này Diệp Vĩnh Khang sẽ vẫn có cách xử lý thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mở cửa xe bước ra ngoài, làm bộ sợ hãi với đám côn đồ che mặt: “Các người cứ lấy đồ đi, nhưng đừng đánh tôi là được”.
Anh vừa nói vừa ra hiệu cho tài xế lái xe mau nhường xe chở hàng cho đám côn đồ vạm vỡ.
Có vẻ như đám côn đồ vạm vỡ cũng không có ý định đánh người, chúng nhanh chóng lái xe chở hàng nghênh ngang rời đi.
“Vĩnh Khang, sao anh lại làm thế?”
Hạ Huyền Trúc sốt ruột giậm chân, cô không ngờ cách giải quyết mà Diệp Vĩnh Khang nói lại là giơ tay đầu hàng.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt đáp: “Bọn chúng muốn lấy thì cứ đưa cho chúng thôi, tốt hơn việc chúng đánh người mà”.
Hạ Huyền Trúc vô cùng tuyệt vọng, cô đang định nói thêm gì đó thì chợt ngẫm lại thấy Diệp Vĩnh Khang nói cũng đúng, thiết bị đương nhiên rất quý nhưng cũng không thể vì nó mà khiến mình bị thương được.
Ngay lúc cô đang ủ rủ như đưa đám, Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Chúng ta đến công trường trước đi, lát nữa anh cũng muốn nhìn xem mấy thiết bị này là đồ công nghệ cao thế nào”.
Hạ Huyền Trúc sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ anh có thể đặt lại lô khác à?”
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu, nói với ẩn ý sâu xa: “Đến hình dạng của lô thiết bị anh còn không biết thì đặt thêm thế nào được”.
Đầu óc Hạ Huyền Trúc mông lung theo: “Vậy trên chiếc xe hàng ban nãy…”
Diệp Vĩnh Khang cười ha hả, nói: “Trên xe hàng đó không phải thiết bị gì cả, chỉ là một món quà nhỏ anh dành tặng đám côn đồ kia thôi”.
“Vĩnh Khang, anh đừng vòng vo nữa, em sốt ruột chết mất!”
Hạ Huyền Trúc cau mày.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, lúc này mới ghé sát vào tai Hạ Huyền Trúc thì thầm mấy câu.
“Gì cơ?”
Hạ Huyền Trúc nghe Diệp Vĩnh Khang nói xong, sợ đến mức trợn tròn hai mắt: “Làm vậy có gây ra tai họa gì không?”
“Đương nhiên là có tai họa rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa: “Có điều người gặp họa không phải chúng ta, em chờ đi, lát nữa sẽ có trò hay để xem”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa lấy điện thoại ra: “A lô, có phải 110 không? Tôi muốn tố cáo một vụ án nghiêm trọng…”