Cứ chờ mà xem, sau tám giờ tối nay, ông ta sẽ khiến cho đám người dám chống đối ông ta phải trả một cái giá thật đắt!
“Không đúng!”
Lúc này, Tiền Đại Giang như chợt nghĩ đến chuyện gì đó: “Sao thằng ranh Diệp Vĩnh Khang lại xuất hiện ở đây?”
Ông ta vừa dứt lời, cả đám người đang sững sờ mới phản ứng lại, cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Đây là nơi tổ chức nghi thức đại lễ sắc phong của hầu quân tướng, được bố trí năm tầng bảo vệ đặc biệt, cho dù là một con ruồi cũng không bay vào được.
Nhưng sao Diệp Vĩnh Khang lại xuất hiện ở đây?
“Không ổn, chắc chắn thằng ranh này đã biết tối nay bản thân khó giữ được mạng sống, nên không biết đã dùng cách gì để trà trộn vào, cũng không rõ nó đang định giở trò gì nữa”.
Tiền Đại Giang đột nhiên vỗ trán, nói.
Mấy người bên cạnh nghe thế, trán cũng toát mồ hôi lạnh.
La Thiết Hiên vội vàng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, lát nữa thằng ranh đó gây ra rắc rối gì thì có khi chúng ta cũng gặp họa theo, dù sao bây giờ hắn cũng chỉ có một cái mạng hèn, e rằng chuyện gì cũng dám làm!”
Trình Văn Đống nghiến răng nghiến lợi nói: “Ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, chúng ta mau đi tố cáo hắn!”
Cả đám người vội vàng đi về phía vọng gác gần nhất.
“Đứng lại, làm gì thế hả?”
Mấy binh lính canh vọng gác được trang bị đầy đủ vũ trang nhìn thấy mấy người này chạy tới, lập tức đồng loạt giơ súng lên.
“Đừng bắn, chúng tôi có thiệp mời!”
Mấy người này sợ hãi nhanh chóng lấy thiệp mời ra, binh lính canh vọng gác mới khẽ bỏ súng xuống.
“Chúng tôi muốn tố cáo, có người lén lút vào hội trường, rất có thể muốn phá hoại, mong các cậu mau bắt hắn lại…”
Trình Văn Đống vội vàng nói.
Pằng!
Chưa dứt lời, một binh lính vọng gác đột nhiên nã một phát súng dưới chân Trình Văn Đống.
“Vớ vẩn, Đây là nơi nào chứ? Làm gì có chuyện có người trà trộn vào được? Lập tức lui về ngoài đường ranh giới cho tôi, các người chỉ có thể hoạt động tại khu vực quy định, bằng không có chết cũng không hết tội!”
Binh lính vọng gác nghiêm nghị quát lớn.
Cả đám sợ toát mồ hôi lạnh, cũng không dám nhiều lời nữa.
“Vậy phải làm sao bây giờ, bọn họ không tin”.
Tiền Đại Giang run rẩy hỏi.
Lúc này, Trình Văn Đống lại vỗ trán: “Tôi thấy cũng chưa chắc đã là chuyện gì xấu, đợi lúc nữa chúng ta để ý quan sát cẩn thận, một khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang thì nhào tới bắt hắn lại!”