"Đao Kiệt, Đao Kiệt nào?"
Trương Hoa Phương chất vấn.
"Còn là Đao Kiệt nào nữa, chính là tên đẩy người ta từ tầng năm xuống ấy!"
Trương Hiểu Đan lớn tiếng nói.
"Cái gì?”
Trương Hoa Phương nhất thời trợn to hai mắt: "Tên đó là Tiểu Diêm Vương của Nam Giang đấy, chọc vào hắn thì sao mà được đây?"
Sau đó quay đầu tức giận nói với Diệp Vĩnh Khang: "Đồ bỏ đi nhà mày, mày ăn gan hùm tim báo rồi hay sao hả, mau cút đi, cút xa xa vào, đừng liên lụy đến chúng tao!"
Đao Kiệt rất nổi tiếng ở Nam Giang, ngay cả những bà nội trợ như Trương Hoa Phương cũng đã từng nghe đến biệt danh Tiểu Diêm Vương này.
Thường khi gặp loại người này ngoài đường, người ta đều phải tránh xa, vì sợ gặp rắc rối.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, Tiểu Diêm Vương đã bị Diệp Vĩnh Khang đánh, to chuyện rồi!
"Vĩnh Khang, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặc dù Hạ Huyền Trúc chưa bao giờ nghe nói về Đao Kiệt, nhưng cô cũng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn rất bình tĩnh, nói: "Hắn khiêu khích anh trước, cánh tay cũng do hắn chọn bên trái, anh đánh gãy tay của hắn cũng là hợp lý".
"Cái gì, mày nói mày phế tay của Đao Kiệt rồi hả?"
Nghe vậy, Trương Hoa Phương và Trương Hiểu Đan đều kinh ngạc đến mức choáng váng, suýt nữa thì ngã xuống đất!