Trương Hiểu Đan kể lại sự việc qua điện thoại: "Ừ, được rồi, vậy cảm ơn cậu nhé!"
Sau khi cúp điện thoại, Trương Hiểu Đan búng tay về phía đám người Trương Hoa Phương, mỉm cười: "Giải quyết xong rồi, bạn cháu đã nhờ cậu của cậu ấy can thiệp rồi, bên Đao Kiệt đã hứa sẽ không truy cứu nữa".
"Thế thì tốt quá rồi, suýt chút nữa dọa chết dì rồi!"
Trương Hoa Phương vỗ ngực, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Cái đồ bỏ đi này, mày cũng to gan lắm, lúc nãy chạy còn nhanh hơn thỏ, hay bảo mày nhát gan nhỉ, người như Đao Kiệt cũng dám động vào, thật không biết cả ngày trong đầu mày nghĩ cái gì nữa”.
Trương Hoa Phương trách móc Diệp Vĩnh Khang, nhưng sự việc cũng coi như bỏ qua.
Không khí trong phòng ngay lập tức trở nên thoải mái trở lại, cả gia đình ngồi trên ghế sofa vừa xem tivi, vừa cười đùa vui vẻ.
"Ây, hỏng bét rồi!"
Lúc này, Trương Hiểu Đan đột nhiên hét lên: "Sao cháu có thể quên chuyện quan trọng thế chứ? Hôm nay cháu phải lấy một thứ quan trọng, sắp không kịp rồi".
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Anh rể, hay là anh chở tôi tới đó, bây giờ bắt taxi cũng không kịp nữa rồi".
Hạ Huyền Trúc thấy Trương Hiểu Đan gấp như vậy, vội vàng nói: "Vĩnh Khang, vậy anh mau lái xe đi đi, đừng để lỡ việc".
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc nhìn Trương Hiểu Đan, sau đó quay đầu lại cười với Hạ Huyền Trúc, gật đầu, sau đó cùng Trương Hiểu Đan rời đi.
"Phòng tập boxing Tinh Diệu?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn lướt qua bảng điều hướng theo địa chỉ do Trương Hiểu Đan cung cấp, thuận miệng hỏi: "Cô đến phòng tập làm gì?"
Trương Hiểu Đan nhai kẹo cao su, sốt ruột nói: "Bảo anh lái thì anh cứ lái đi, hỏi nhiều vậy làm gì, mau lái xe đi!"
Vừa nói, Trương Hiểu Đan vừa lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh gửi đi một tin nhắn.
Diệp Vĩnh Khang không nói nữa, phóng xe đến địa chỉ.
.