TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Đao Kiệt không thể ngờ, hoá ra người trước mắt lại chính là cao thủ siêu cấp khiến cho anh Lực phải phục sát đất!
“Một đám chó má, tao thấy chúng mày chán sống hết cả rồi!”
Sau khi Triệu Đại Lực quát mắng cả đám Đao Kiệt mấy câu thì quay sang cười hi hi với Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, Đao Kiệt là đàn em của tôi, tên này mặc dù thường ngày hơi đáng ghét nhưng cũng được coi là một thằng đàn ông, anh xem chuyện này có phải…”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc mắt nhìn Đao Kiệt, sau đó mới nói với Triệu Đại Lực: “Anh cứ từ từ mà chơi, tôi còn có chuyện phải về trước đây”.

Nói xong anh không buồn quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

“Còn không mau cảm ơn anh Diệp đi!”
Triệu Đại Lực mắng Đao Kiệt một câu, sau đó vội vàng đuổi theo Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, anh đợi đã”.

“Còn chuyện gì à?”

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại.

Triệu Đại Lực hào hứng nói: “Anh Diệp, hôm nay có thể gặp được anh thật là tốt quá, nếu không thì trận đấu tối nay tôi thật sự không dám nắm chắc”.

“Tới lúc đó nếu như anh giúp chúng tôi thắng trận đấu, vậy thì anh chính là đại ân nhân của cả phòng tập boxing Nam Giang chúng tôi rồi!”
“Trận đấu?”
Diệp Vĩnh Khang cau mày.

Triệu Đại Lực giải thích: “Là thi đấu võ, đây là trận đấu truyền thống của Nam Giang, diễn ra vào buổi tối Tết Trùng Dương hàng năm”.

“Nếu là trước đây, thua thì thua thôi, chỉ có thể trách kỹ năng của bản thân không bằng người ta”.


“Thế nhưng lần này thì khác, đối thủ của chúng tôi là một đám người từ vùng khác tới, đến nơi này chưa bao lâu đã liên tiếp đá đít rất nhiều phòng tập boxing của chúng tôi”.

“Nếu như không thể đánh bại bọn chúng trong trận đấu tối nay thì cả phòng tập boxing Nam Giang của chúng tôi sẽ rơi vào trong tay người ngoài mất”.

“Đám người đó tìm được mấy cao thủ vô cùng lợi hại, trong lòng tôi cũng không nắm chắc, có điều tối nay có anh Diệp ở đây, chuyện này không thành vấn đề nữa rồi!”
Người dân Nam Giang vô cùng hùng mạnh, văn hoá võ đạo ở nơi này đã ăn sâu trong máu thịt, mặc dù thành phố không lớn, thế nhưng số lượng phòng tập boxing cũng đủ để so sánh với các thành phố hàng đầu.

Trong lòng người dân Nam Giang, phòng tập boxing chính là bộ mặt và tín ngưỡng của bọn họ, nếu như bị người ngoài cướp mất thì đúng là sự sỉ nhục đối với cả Nam Giang.

Triệu Đại Lực là hội trưởng của hội liên minh phòng tập boxing, trọng trách này đương nhiên đè nặng trên vai anh ta.

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú”.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi