“Anh có ý gì, uy hiếp tôi, cái loại vô dụng nhà anh…”
Trương Hiểu Đan đang định nổi điên, đột nhiên nghe thấy tiếng quát rất lớn của Trương Hoa Phương từ trong phòng bếp: “Cãi cái gì mà cãi, đến đây giúp một tay đi, dọn cơm rồi!”
Một bữa cơm vô cùng vui vẻ hoà thuận, giữa chừng Trương Hoa Phương còn khen Hiểu Đan có bản lĩnh, nói lần này nếu như không có cô ta thì e rằng không dễ gì sống tiếp qua ngày.
“Diệp Vĩnh Khang, mày buông đũa xuống cho tao!”
Trương Hoa Phương thấy Diệp Vĩnh Khang chỉ biết cúi đầu ăn cơm, trong lòng đột nhiên bừng bừng lửa giận: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, mày còn không mau cảm ơn Hiểu Đan cho tử tế đi!”
“Nếu như không có con bé giúp dẹp yên chuyện này nhờ các mối quan hệ thì e rằng lúc này mày đã mất mạng rồi!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ giơ tay lên, nhìn Trương Hiểu Đan như cười như không, nói: “Con cảm thấy chuyện này nên cảm ơn Đao Kiệt rộng lượng mới phải, nếu không thì bây giờ con gọi cậu ta tới, chúng ta cảm ơn riêng cậu ta cho tử tế nhé?”
“Này, tên vong ơn bội nghĩa mày sao lại thả rắm ở đây, Hiểu Đan tốn bao nhiêu công sức nhờ vả quan hệ mới cứu được mày, mày còn chút lương tâm nào không vậy?”
Trương Hoa Phương nghe thế lập tức giận dữ mắng Diệp Vĩnh Khang một trận.
“Dì cả, thôi bỏ đi, không sao ạ”.
Trương Hiểu Đan vội vàng lên tiếng, thầm cảm thấy hơi hoảng hốt, cũng không biết tại sao vừa nãy lúc bị Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm, cô ta lại cảm thấy hơi sợ.
Mặc dù khá khó hiểu nhưng dù sao chuyện này cũng nên cho qua.
Ăn cơm tối xong, cả nhà vui vẻ ra ngoài xem hoa đăng.
Thành phố Nam Giang này ngoại trừ dân cư dũng mãnh ra thì còn đậm bản sắc văn hóa hoa đăng, vào tối lễ Tết Trùng Dương mỗi năm đều sẽ tổ chức lễ hội hoa đăng rất lớn.
“Ôi, bà ngoại nhìn kìa, đẹp quá!”
Người phấn khích nhất là Diệp Tiểu Trân, cô bé lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên được xem hoa đăng, cả đường đi cô bé cứ nhảy nhót hết nhìn đông lại nhìn tây dường như hai mắt đã không đủ dùng.
Sau khi đi khoảng nửa tiếng, Hạ Đức Minh bỗng dè dặt nói với Trương Hoa Phương: “Bà này, hoa đăng cũng chẳng có gì đáng xem cả, hay là chúng ta đến đấu trường xem thi đấu đi”.
“Xem cái đầu ông ý!”
Trương Hoa Phương mắng Hạ Đức Minh: “Nơi đó bạo lực như thế, nếu làm Tiểu Trân sợ thì phải làm sao?”
“Còn nữa, những người nhát gan như ông mà cũng muốn đi xem đấu trường à? Cảnh tượng đó có thể dọa ông tè ra quần đó!”
Hạ Đức Minh đỏ ửng mặt, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Tốt xấu gì tôi cũng là đàn ông mà, qua đó xem một chút thôi”.