TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Trong tiếng reo hò như sấm rền, trận đấu so tài hôm nay chính thức bắt đầu.

Mặc dù đối phương chỉ cử ra hai người nhưng bên Triệu Đại Lực cũng không hề xem thường họ, vẫn nghiêm túc sắp xếp và triển khai chiến thuật.

“Bốn người các cậu thay phiên nhau lên trước, thể lực của Thiết La Hán có mạnh đi chăng nữa cũng có hạn, hai người lên trước đừng cố sức đánh với hắn mà sử dụng kỹ thuật làm tiêu hao sức lực của hắn”.

“Đợi đến lúc thể lực của hắn gần như cạn kiệt thì hai người còn lại hẵng tấn công hắn, tốt nhất có thể đánh bại hắn với ba người thôi”.

“Tên còn lại không biết là ai nhưng chắc sẽ không yếu hơn Thiết La Hán đâu, nhưng chỉ cần các cậu có thể đánh bại Thiết La Hán với ba người thì hai người bọn tôi tuyệt đối nắm chắc phần thắng”.

Bình thường thần kinh của Triệu Đại Lực rất khác biệt, cách suy nghĩ luôn khác với người bình thường nhưng một khi bước lên sàn đấu, anh ta sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Chiến thuật này dù xét về mặt nào cũng đều thấy rất hợp lý, chẳng qua trong lúc so tài xuất hiện vài khác biệt với dự đoán của Triệu Đại Lực.


Thiết La Hán quả thật quá mạnh, bên Triệu Đại Lực phải đến người thứ tư mới miễn cưỡng đánh cho Thiết La Hán kiệt sức.

Nhưng người của bên Triệu Đại Lực cũng bị thương khá nặng, không thể đánh tiếp được nữa.

Trận đấu này sau đó trở thành cuộc chiến thắng thua tối nay.

Mặc dù quá trình hơi sai lệch so với dự đoán nhưng mọi người ở hiện trường lại rất có lòng tin, họ đều tin anh Lực chắc chắn sẽ không thua trong trường hợp một đánh một này.

“Anh Lực! Anh Lực! Anh Lực!”
Trong tiếng reo hò của mọi người trên khán đài, Triệu Đại Lực chậm rãi bước lên võ đài, chiếc áo ba lỗ trên người căng phồng lên bởi cơ bắp cuồn cuộn của anh ta, trông có vẻ đầy sức đe dọa.

“Anh Lực, xông lên!”

“Anh Lực, cừ lắm!”
Bầu không khí của khán giả hoàn toàn bùng cháy, Triệu Đại Lực có biệt danh là King Kong số một ở Nam Giang, có một đám fans cuồng nhiệt.

“Người bên các anh đâu?”
Triệu Đại Lực không thấy đối thủ lên võ đài bèn hỏi Thiết La Hán vừa thua trận ở phía đối diện.

Bên cạnh Thiết La Hán có một đống quần áo, Thiết La Hán liếc nhìn đống quần áo đó, sau đó khẽ đạp vào đó nói: “Đến lượt anh lên rồi kìa”.

Đống quần áo đó bỗng động đậy, một người đàn ông cao chưa đến một mét tư, gầy nhom đến mức chỉ còn da bọc xương chui ra từ bên trong, nhìn giống như một con khỉ.

“Tôi vẫn chưa ngủ đủ mà”.

Tên Khỉ Gầy đó vẫn còn ngáy ngủ, mắt còn hơi nhập nhèm, ngáp một cái rồi chậm rãi bước lên sân đấu.

Mọi người ở hiện trường đều ngơ ngác toàn tập.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi