Trương Hiểu Đan ngồi trên khán đài kinh ngạc há hốc mồm, dùng sức dụi mắt nghi ngờ có khi nào mình bị hoa mắt không.
“Thiên Cân Trụy”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang ngồi bên cạnh bỗng lẩm bẩm một câu.
“Cái gì là Thiên Cân Trụy?”
Trương Hiểu Đan khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang vừa định giải thích thì bỗng dưng thấy một chân của tên Khỉ Gầy trên võ đài hơi bước sang bên cạnh một bước nhỏ.
“Không ổn, Đại Lực có thể gặp bất lợi”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày.
Quả nhiên ngay khi Triệu Đại Lực chuẩn bị tấn công đòn thứ hai với Khỉ Gầy thì Khỉ Gầy đó bỗng động đậy.
Cơ thể nhanh như chớp hóa thành một cái bóng đi vòng ra phía sau Triệu Đại Lực đang chuẩn bị lao đến, sau đó một tay luồn đến thuận thế túm lấy cánh tay Triệu Đại Lực, đẩy mạnh đầu gối về phía bụng dưới của Triệu Đại Lực.
Rầm!
Một âm thanh vang lên, Triệu Đại Lực chỉ cảm thấy bụng mình như bị một đoàn tàu hỏa cán qua, lục phủ ngũ tạng bị dồn lại cùng một chỗ, mất đi sức chiến đấu ngay tức khắc.
Cả đấu trường đều im ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mọi người kinh ngạc sững sờ bởi cảnh tượng trên võ đài.
Trong lòng họ, anh Lực là King Kong số một Nam Giang, là kẻ mạnh trong những kẻ mạnh.
Nhưng không ngờ anh ta lại thua trong tay một tên gầy nhom da bọc xương.
Hơn nữa còn thua một cách tuyệt đối.
“Lúc nãy tôi đã nói rồi, anh nên xuống dưới sớm đi còn có thể bớt bị đau đớn về thể xác”.
Khỉ Gầy thoải mái ngẩng đầu lên cười nói với khán giả trong cả đấu trường: “Sau này mọi người thấy tôi thì phải gọi một tiếng hội trưởng rồi.
Ha ha, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm cho liên minh phòng tập boxing Nam Giang các người lên một tầng cao mới”.
Tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ tức giận.
Nhục nhã, nỗi nhục đáng xấu hổ.
Đây là sự xúc phạm rõ ràng!
“Tôi liều mạng với anh!”
Vừa nãy sáu huyệt vị của Triệu Đại Lực bị Khỉ Gầy đánh trúng, cả người mềm nhũn vô lực nhưng sau khi nghe thấy hắn nói thế, anh ta vẫn cắn răng dùng hết sức lao đến chỗ Khỉ Gầy.
Bụp bụp bụp!