TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



"Câu này không phải là thừa à, uống cái gì mà uống, vụ này coi như không ngủ, tôi cũng phải nghĩ ra được một đám cưới long trọng xưa nay chưa từng có!"
Khi Diệp Vĩnh Khang trở về nhà, Hạ Huyền Trúc đã chuẩn bị xong bữa sáng, tuy rằng đơn giản nhưng lại khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy ấm áp.

Bản thân ngày nào cũng tự đưa con gái đi nhà trẻ, về đến nhà còn được ăn bữa sáng do vợ yêu chuẩn bị, trên đời này còn gì hạnh phúc hơn?
"Em yêu, cho em xem cái này này".

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đặt một xấp thiệp mời lên bàn.

"Đến thiệp mời anh cũng chuẩn bị xong rồi à".

Hạ Huyền Trúc cười vui vẻ, cảm thấy Diệp Vĩnh Khang rất để tâm vào chuyện này.

Nhấc một cái lên và lật xem, Hạ Huyền Trúc đột nhiên thốt lên: "Thiệp mời này quả là đẹp.

Trên đó có hình của em và Tiểu Trân, nhưng thiệp chế riêng này hẳn là rất đắt tiền, đúng không?"
"Em thích là được.

Cả hai chúng ta đều kết hôn lần đầu.


Không thể qua loa được”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười.

Hạ Huyền Trúc lập tức trợn mắt nói: "Ý anh là, anh còn muốn kết hôn bao nhiêu lần nữa?"
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra mình đã nói sai, vôi vàng cười nói xin lỗi: "Một lần, hai lần, một ngàn lần hay một vạn lần đều không quan trọng, miễn là cô dâu lần nào cũng là em là được".

"Dẻo mỏ, miệng lưỡi anh dẻo quẹo như thế từ khi nào thế hả?"
Hai người vừa nói cười vừa bàn về chuyện đám cưới, không khí trong căn phòng nhỏ ấm áp lạ thường.

"Mà này, anh về đã lâu như vậy, mà em vẫn chưa nói cho anh biết về bố mẹ của chúng ta đấy".

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hỏi, đã là sự kiện trọng đại như kết hôn, sẽ không thể tránh khỏi việc nhắc tới bố mẹ.

Ánh mắt Hạ Huyền Trúc thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, lập tức thở dài: "Bố và mẹ về bên ngoại đã lâu, tạm thời cũng đừng nói cho bọn họ biết chuyện này".

"Tại sao?"
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc hỏi.

Hạ Huyền Trúc cười khổ: "Sau chuyện xảy ra năm năm trước, bọn họ vẫn luôn giận em và rất ghét anh.


Nếu để cho bọn họ biết chuyện, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý".

“Không bằng chúng ta cứ cưới trước đi, đến lúc gạo đã nấu thành cơm, bọn họ không chấp nhập cũng phải chấp nhận”.

Diệp Vĩnh Khang nghe được lời này, trong lòng vừa cảm động, lại cũng cảm thấy vô cùng áy náy, mấy năm qua Hạ Huyền Trúc không biết vì mình mà chịu bao nhiêu tủi nhục.

"Như này đi, em tự mình viết thiệp mời, gọi tất cả người thân và bạn bè đến, để họ cùng làm chứng cho lễ cưới của em".

Diệp Vĩnh Khang nói.

Hạ Huyền Trúc gật đầu: "Em không có bất kỳ người bạn nào ở Giang Bắc, chỉ có mình Tĩnh Tĩnh, ngoài ra..."
Thấy Hạ Huyền Trúc có chút đắn đo, Diệp Vĩnh Khang cười cười: "Em muốn mời đám người bên nhà ông nội em tham gia chứ gì, không sao, muốn mời ai cũng được, viết xong chiều chúng ta sẽ đi phát thiệp mời".

Hạ Huyền Trúc chỉ cười và gật đầu, mặc dù mối quan hệ với bên nhà ông nội bây giờ không tốt lắm, nhưng Hạ Huyền Trúc vẫn nhớ về tình thân này.

Suy cho cùng, đây cũng là kết hôn, cô cũng muốn nhận được sự chúc phúc từ người thân.

Sau khi đón Diệp Tiểu Trân vào buổi chiều, gia đình ba người đã đến nhà Lâm Tĩnh trước.

Nhà Lâm Tĩnh cũng được coi là gia tộc hạng hai ở Giang Bắc, sống trong một biệt thự rộng lớn, điều kiện rất tốt.

"Wow, hai người sắp kết hôn, mình hạnh phúc quá!"
Lâm Tĩnh mặc một chiếc quần bò nóng bỏng, vui sướng khua chân múa tay, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Coi như anh còn có lương tâm, nhưng tôi cũng cảnh cáo anh, nếu như sau này anh dám làm việc có lỗi với Huyền Trúc, tôi nhất định sẽ thiến anh ném vào cung thái giám!”
Vừa nói, cô ấy vừa hướng về phía Diệp Vĩnh Khang làm động tác kéo cắt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi