TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Hiểu Đan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Hạ Huyền Trúc cũng khó hiểu, cô em gái này của cô trước giờ vẫn rất bất mãn với Diệp Vĩnh Khang, sao chỉ mới một lát mà thái độ bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ thế này?
Trương Hiểu Đan vung tay vung chân nói: “Mọi người vẫn chưa biết nhỉ, vừa nãy lúc trên đấu trường, anh rể quả thật rất oai phong, lật ngược tình thế, khí thế có thể nuốt chửng cả sơn hà, đẹp trai cực kỳ”.

Sau đó Trương Hiểu Đan kể lại những gì đã xảy ra ở đấu trường lúc nãy, Hạ Đức Minh thỉnh thoảng phụ họa thêm vài câu, hai người hệt như đang kể chuyện hài.

“Chị à, em thật sự rất ngưỡng mộ chị, thế mà lại có một người chồng anh hùng như thế”.

Trương Hiểu Đan hết sức ngưỡng mộ nhìn Hạ Huyền Trúc, sau đó lại quay đầu nhìn Trương Hoa Phương: “Dì à, cháu cũng rất ngưỡng mộ dì có thể có một chàng rể tốt như thế”.

Cô ta hất tóc tự hào nói tiếp: “Cháu cũng ngưỡng mộ mình nữa, thế mà lại có anh rể siêu anh hùng như vậy, ha ha ha, cháu thật sự vui quá đi mất”.


“Vui cái beep!”
Trương Hoa Phương quở trách Diệp Vĩnh Khang: “Tôi nói này, cậu lớn đầu thế rồi sao làm gì cũng chẳng biết chừng mực thế?”
“Tiểu Trân còn nhỏ, ngộ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Đều đã là người lớn rồi mà còn khoe tài này nọ làm gì”.

“Lần này tha thứ cho cậu, không có lần sau đâu, có bị thương ở đâu không?”
Diệp Vĩnh Khang vội cười nói: “Con biết rồi mẹ, con vẫn ổn, chúng không làm con bị thương được”.

“Xem cậu khoe mẽ kìa, nhìn thấy cậu là thấy bực mình, sao tôi lại gặp phải thằng con rể như này chứ.

Tối nay cậu muốn ăn gì, giờ tôi đi nấu cho cậu”.

“Cảm ơn mẹ, con muốn ăn sườn nướng khoai tây của mẹ, phải là kiểu cực cay ấy”.


Diệp Vĩnh Khang cười nói.

“Cực cay cái con khỉ, ăn cay hại sức khỏe thì sao, thật là!”
Trương Hoa Phương vừa oán trách vừa đeo tạp dề lên đi vào phòng bếp.

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau cả nhà đến quảng trường Tân Giang, bởi vì hôm nay sẽ có một cuộc đua thuyền cực lớn, đây cũng là phần long trọng nhất trong Tết Trùng Dương ở Nam Giang.

Còn hơn một tiếng nữa cuộc đua thuyền mới chính thức bắt đầu, cả nhà dẫn Diệp Tiểu Trân đến khu vui chơi bên cạnh chơi.

Mặc dù Diệp Tiểu Trân là một cô bé, nhưng không hề nhát gan, sau khi chơi trò thuyền Hải Tặc mặt cô bé không những không đổi sắc, ngược lại còn cảm thấy chưa đủ kích thích, lại kéo Trương Hiểu Đan đi trải nghiệm tháp thả với cô bé.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi