TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Diệp Vĩnh Khang nhìn Hạ Nguyên Thành cẩn thận đánh giá, bỗng vỗ gáy: “Tôi nhớ ra rồi, hai năm trước chúng ta bị phục kích ở rừng rậm Mada, Chuột đất mới điều động mười hai người từ doanh trại Giáp Tự ra lập nên đội cảm tử”.

“Mười hai thành viên của đội cảm tử đó đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ nhưng chỉ có một người quay lại, người đó là ông nhỉ?”.

“Lúc đó trên người ông toàn là máu thế nên tôi nhất thời không nhận ra ông”.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhớ ra, người này thế mà lại là thành viên đội cảm tử lúc đó.

Nhưng đối phương chỉ là một thành viên đột kích bình thường trong Điện Long Thần, mà thành viên trong Điện Long Thần có đến một trăm nghìn người, Diệp Vĩnh Khang không nhận ra một tên lính quèn cũng là chuyện bình thường.

“Đúng thế, chính là tôi, không ngờ Điện Chủ vẫn còn nhớ”.

Hạ Nguyên Thành mừng rỡ cả người run rẩy, vội vàng tức giận nói với mấy tên đeo mặt nạ đang ngây người bên cạnh: “Ngây ra đó làm gì, còn không mau bỏ súng xuống, ăn gan hùm mật gấu hết rồi à?”
Lúc này mấy tên cầm súng mới hoàn hồn lại vội vàng bỏ súng xuống, không cần Hạ Nguyên Thành nói chúng đã quỳ xuống trước mặt Diệp Vĩnh Khang.


Diệp Vĩnh Khang có thể gặp được người quen cũ ở đây nên cũng khá vui, đang định nói gì đó thì Hạ Nguyên Thành bỗng lấy một khẩu trong lòng ra chĩa vào đầu mình.

Còn lớn tiếng nói: “Thuộc hạ đã mạo phạm đến Điện Chủ, tội đáng chết.

Điện Chủ, thuộc hạ đi trước đây”.

Dứt lời, ngón tay cái của ông ta bỗng dùng sức không hề do dự bóp cò.

Diệp Vĩnh Khang lanh tay lẹ mắt lấy mũi chân móc lấy một khẩu súng AK trên mặt đất, trước khi Hạ Nguyên Thành bóp cò, anh chuẩn xác đánh bay khẩu súng trong tay đối phương.

“Có phải đầu ông úng nước rồi không? Tôi có bảo ông chết à?”
Diệp Vĩnh Khang không vui nói.

Mặt Hạ Nguyên Thành hiện lên vẻ kiên quyết, nghiêm khắc nói: “Mạo phạm đến uy danh của Điện Chủ, tội không thể tha, đáng lý nên chết!”

Diệp Vĩnh Khang cạn lời xoa thái dương: “Con mắt nào của ông thấy Điện Long Thần có luật lệ này thế? Mau đứng lên, làm như tôi giống thứ gì đó ghê gớm lắm vậy”.

Thấy Hạ Nguyên Thành vẫn quỳ dưới đất, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành giơ tay lên nói: “Được rồi, tôi tha tội cho ông, đứng lên đi”.

“Cảm ơn ơn tha mạng của Điện Chủ!”
Lúc này Hạ Nguyên Thành mới kích động đứng lên, sau đó quát lên với mấy người đàn ông run cầm cập quỳ dưới đất: “Ngây ra đó làm gì, mau thông báo với nhà bếp lập tức chuẩn bị cho tôi một bàn đồ ăn ngon nhất”.

“Vâng!”
Mấy người đó đáp rồi vội vàng đi ra khỏi phòng.

“Mời Điện Chủ ngồi, chỗ này của tôi hơi đơn sơ, chỉ đành để Điện Chủ như thế này”.

Hạ Nguyên Thành cung kính nhường ghế lại cho Diệp Vĩnh Khang ngồi, sau đó tự mình pha một tách trà đưa đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang, còn mình thì đứng thẳng người sang một bên như một cây giáo.

“Vừa rồi ông nói ông bị Điện Long Thần gạch tên là sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhấp một hớp trà hỏi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi