Hạ Huyền Trúc vội vàng cảm ơn, sau đó quay lại nói với Diệp Tiểu Trân: "Tiểu Trân, cám ơn ông Lâm đi con".
"Hừ!"
Diệp Tiểu Trân tức giận quay đầu sang một bên: "Con không mời ông Lâm đâu, ông ấy mắng bố!"
Lâm Đại Long nhanh chóng cúi người xuống, nhéo nhẹ vào má Diệp Tiểu Trân, cười nói: "Bé con rất có cá tính.
Lâu không gặp ông Lâm, có phải quên ông rồi không nào?"
"Không có mà".
Diệp Tiểu Trân bĩu môi: "Tiểu Trân phải đi học nên chưa có thời gian tới, nhưng giờ con không thích ông nữa rồi, ông vừa mắng bố, trừ phi ông xin lỗi bố cơ".
Lâm Đại Long bật cười: "Được rồi, ông Lâm xin lỗi, sau sẽ không mắng bố con nữa, được không".
Diệp Tiểu Trân nói: "Vậy được, thứ sáu tuần sau cũng là sinh nhật của Tiểu Trân, đến lúc đó con cũng sẽ cắt cho ông một miếng bánh".
"Haha, ông Lâm chắc chắc sẽ đợi ăn bánh của Tiểu Trân!"
Sau khi rời khỏi nhà Lâm Tĩnh, Hạ Huyền Trúc nói với Diệp Vĩnh Khang: "Chuyện lúc nãy anh đừng để bụng nhé.
Chú Lâm là người như vậy đấy, chú ấy khá là thẳng tính, nhưng rất tốt bụng".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Anh cảm thấy chú ấy mắng thế là đúng mà, hơn nữa còn nghĩ người này thú vị thật đấy, chẳng trách Lâm Tĩnh nóng nảy như vậy, hóa ra là do di truyền, haha".
Lúc này, một ông già mặc bộ đồ thời Đường vừa đi ra khỏi phòng trà của nhà Lâm Đại Long, hôm nay ông ta đến nhà Lâm Đại Long để bàn chuyện.
Nhìn thấy bóng lưng của ba người Diệp Vĩnh Khang đi xa, ông già mặc đồ Đường không khỏi kinh ngạc hỏi: "Sao bóng lưng người này lại quen mắt thế nhỉ? Người này là ai?"
Lâm Đại Long trả lời: "Là cái thằng phụ bạc đấy đấy, lúc trước cướp đi đời con gái của bạn thân Tĩnh Tĩnh, biến mất dạng năm năm, mới về, nếu không nể mặt con bé bạn thân của Tĩnh Tĩnh, tôi đã đánh gãy chân cái loại chó má này rồi!"
Sau đó ông lão mặc đồ Đường mới hết nghi ngờ, hai người trở lại phòng trà tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi.
"Ông Đường, ông vừa nói là quen biết một nhân vật lớn, ngay cả tổng giám đốc Lăng cũng phải kính nể trước mặt anh ta à.
Chém gió hơi quá đúng không".
"Tổng giám đốc Lăng là ai chứ? Cô ấy chỉ cần hơi nhíu mày thôi là nhiều công ty ở Giang Bắc phải đóng cửa đấy.
Còn có thể cung kính với ai nữa chứ?"
Đường Văn Nguyên lắc đầu cười: "Tôi với ông quen biết nhiều năm như vậy, ông trông tôi giống chém gió lắm à?"
"Tôi không tiện tiết lộ thân phận cụ thể của nhân vật lớn đó.
Nhưng tóm lại, thân phận của anh ta chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông".
"Nói cho ông biết này, đừng nói tôi, cho dù là tổng giám đốc Lăng, chỉ cần nhân vật lớn này cau mày cũng phải quỳ xuống hết”.
Lâm Đại Long tặc lưỡi nói: "Thế thì đúng là nhân vật tầm cỡ đấy...chẳng nhẽ anh ta là..."
Lâm Đại Long tuy thẳng tính nhưng không phải kẻ ngốc, nhìn thoáng qua cũng đoán được, ngoài chủ tịch ngân hàng ra thì còn ai có thể khiến Lăng Vi phải quỳ xuống nữa?
"Thôi dừng!"
Đường Văn Nguyên vội vàng nói: "Biết vậy thôi, coi như tôi chưa nói gì!"
"Hôm nay tôi qua đây còn một chuyện muốn nói với ông.
Thứ sáu tới, vị đại gia đó sẽ tổ chức hôn lễ, tôi là một trong những người đảm nhận hôn lễ này".
"Đến lúc đó, ông cứ tới, tôi sẽ chuẩn bị cho ông chỗ tốt.
Cái khác không nói nhưng để ông làm quen với người đó thì không vấn đề gì".
Lâm Đại Long khẽ cau mày: "Sao lại trùng hợp như vậy? Thứ sáu tuần sau có khi tôi không có thời gian đâu.
Tôi đã hứa với con gái sẽ đến dự đám cưới bạn thân con bé".
Đường Văn Nguyên lập tức nói: "Ông lẫn rồi hay sao hả, ông không biết có bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn lấy thiệp cưới à?"
"Các đại gia khoáng sản ở phía nam thậm chí đã trả giá ba mươi triệu nhân dân tệ chỉ để lúc đó có cơ hội được bợ đỡ nhân vật đó thôi đấy".
.