Mọi người đều sững sờ!
"Cái này...!Cái này nhất định là giả!"
Vương Diễm Lệ đột nhiên hét lên một tiếng: "Cho dù là giả, dù sao cậu cũng phải động não chút đi chứ!"
"Đám đồ này nếu là thật thì ít nhất cũng phải đến bảy tám triệu, đừng có mà làm lố!"
Nhưng mà, Chu Tiểu Lan ở bên cạnh không khỏi bắt đầu run lên.
Vương Diễm Lệ không có kiến thức, nhưng cô ta có hiểu biết nhất định về trang sức.
"Mẹ đừng nói nữa!"
Chu Tiểu Lan run rẩy: "Cái này...!Đều là hàng thật!"
"Cái gì, không thể!"
Vương Diễm Lệ nói với vẻ hoài nghi: "Chắc con nhầm rồi.
Nếu đây là hàng chính hãng thì ít nhất cũng phải bảy, tám triệu".
"Mà này, Tiểu Chí, không phải gia đình con đã từng kinh doanh ngọc bích sao? Mau nhìn xem những món đồ nhái này đi, làm giống thật thật đấy".
Tuy nhiên, người đàn ông mặc vest cũng bị sốc, hắn ngồi xổm xuống, nhặt một miếng ngọc lên, xoa một lúc rồi hướng về phía ánh đèn, run rẩy: "Đây ...!tất cả đều là thật, và ...!và những món đồ bằng ngọc này, tất cả đều là loại thượng phẩm, có giá trị lên đến ít nhất ba mươi lăm triệu!"
Hả!
Khi những lời này nói ra, không chỉ Vương Diễm Lệ mà cả Trương Hoa Phương bên cạnh cũng chết lặng!
Ba mươi lăm triệu!
"Không, không, không thể, không đúng!"
Vương Diễm Lệ như phát điên, túm tóc và hét lên: "Sao các người có thể mua nổi thứ đắt tiền như vậy? Đúng rồi, nhất định là đồ ăn trộm!"
"Nhìn cái nhãn hiệu ....!Oa, ra là của Ngọc Thạch Trai.
Các người to gan thật đấy, ngay cả tiệm Nam Giang Vương mở mà các người cũng dám trộm!"
"Có ai không, có người lấy trộm đồ của Nam Giang Vương này.
Mau bắt chúng lại đừng để chúng chạy thoát!"
Vương Diễm Lệ hét lớn.
Khi những thực khách xung quanh nghe được ba chữ Nam Giang Vương, cũng kinh ngạc đứng lên, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Diệp Vĩnh Khang!
Sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt Trương Hoa Phương ảm đạm đi vì bị dọa sợ!
“Con điên rồi sao, sao lại ăn trộm chứ, còn không mau trả lại đi!”
Trương Hoa Phương sợ đến mức lạc cả giọng.