Nói xong, anh ta nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy nói: "Được rồi, sắp đến giờ rồi, cháu nên đi ra sân bay thôi".
"Anh yêu, để em lái xe chở anh đi".
Hạ Tuyết Cầm vội vàng nói, hình ảnh Lý Bân trong mắt cô ta lúc này sáng như vàng.
"Không cần, anh đã liên hệ với tài xế rồi.
À mà, Tuyết Cầm, nếu tiện thì chuyển cho anh mười triệu vào tài khoản của anh trước đi".
"Mấy ngày nay tài khoản của anh đã bị bố anh đóng băng, qua đó chắc chắn phải tiêu rất nhiều đấy".
"Cái này……"
Hạ Tuyết Cầm do dự khi nghe thấy con số mười triệu.
"Không sao, bên tôi sẽ thu xếp tài chính để chuyển tiền vào tài khoản của cậu, đợi đến lúc tài khoản của cậu mở lại, cậu chuyển trả lại chúng tôi cũng được!"
Hạ Chí Tài vô cùng hào sảng, đã gọi điện ngay bảo tài vụ chuyển mười triệu vào tài khoản của Lý Bân.
Sau khi Lý Bân rời đi, Hạ Tuyết Cầm nghi ngờ nói: "Ông nội, mười triệu có nhiều quá không? Dù sao cũng nên viết giấy nợ chứ?"
"Vớ vẩn!"
Hạ Chí Tài trợn mắt nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải nhìn xa trông rộng, tư duy phải dài!"
"Thử nghĩ xem, nếu cậu Lý giúp chúng ta thương lượng về mỏ dầu ở Trung Đông thành công, thì nhà họ Hạ chúng ta không phải sẽ thành cá chép hóa rồng sao?"
"Hơn nữa, lùi một bước nói, ngay cả khi dự án không thương lượng thành công, thì thiệp mời đám cưới từ chủ tịch đã rất hời rồi".
"Gần đây mọi người không nghe nói sao? Một số đại gia khai mỏ ở ngoại thành phía Nam, để có được thiệp cưới, đã nâng giá lên năm mươi triệu!"
"Hơn nữa, chút tiền kia cậu Lý cũng không thiếu.
Lúc này, nhà họ Hạ hào phóng với cậu ấy, đến lúc tài khoản cậu ấy hết đóng băng, chả phải cậu ấy sẽ trả lại chúng ta gấp bội sao”.
Sau khi nghe vậy, Hạ Tuyết Cầm nhìn Hạ Chí Tài đầy ngưỡng mộ và nói: "Ông nội vẫn là đỉnh nhất, cháu không thể nhìn xa như ông được!"
"Sau này học nhiều hơn chút đi.
Muốn làm bà lớn, thì phải có tầm nhìn một chút!"
Sau đó nhà họ Hạ lại bắt đầu vui mừng nhìn vào thiệp mời đám cưới, như thể họ đang nhìn vào một bảo vật quý hiếm vậy.
"Quả là chủ tịch.
Nhìn đường viền kìa, đều là vàng ròng, chữ viết bên trên đều là bằng kim cương nghiền.
Một thiệp mời như vậy có khi cũng phải tốn mấy trăm nghìn rồi ấy chứ!"
"Chủ tịch quả là xa xỉ, đến lúc đó phải cố gắng bám vào cái cây đại thụ này mới được!"
Ngay khi đám người nhà họ Hạ đang nhìn tấm thiệp mời tấm tắc khen ngợi, gia đình ba người Việp Vĩnh Khang đột nhiên bước vào.
"Ông nội".
Hạ Huyền Trúc khẽ gọi.
Vẻ mặt người nhà họ Hạ lập tức sa sầm xuống.
Hạ Tuyết Cầm là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Hai người làm gì ở đây, ai cho các người tới!"
Hạ Chí Tài giơ tay lên, nhìn Hạ Huyền Trúc nhíu mày: "Có việc gì?"
Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng nắm góc quần áo, như thu hết can đảm, nói: "Ông ơi, thứ sáu tuần sau cháu sẽ tổ chức hôn lễ với Vĩnh Khang.
Cháu muốn mời mọi người tham gia".
Nói xong liền vội vàng nói với Diệp Tiểu Trân: "Tiểu Trân, đi gửi thiệp mời cho ông nội đi con".
Diệp Tiểu Trân nhanh chóng bước tới với tấm thiệp mời, giơ hai tay trước mặt Hạ Chí Tài, rụt rè nói: “Ông ơi, không chỉ thứ sáu tuần sau bố mẹ con kết hôn, mà còn là tiệc sinh nhật của Tiểu Trân, con muốn mời ông cùng các cô, chú tham gia".
"Hahahahaha!"
Lúc này, bên cạnh truyền đến một tràng cười rộ lên.
"Đây là thiên kim tiểu thư nhà giàu nào à.
Rác rưởi mà cũng đòi là bảo bối à, còn bày đặt tổ chức sinh nhật.
Cười ỉa!"
Hạ Tuyết Cầm cầm lấy tấm thiệp mời với vẻ mặt giễu cợt, không thèm nhìn, ném mạnh xuống đất, dùng giày cao gót giẫm lên.
.