"Ồ? Chuyện gì vậy?"
Đào Xuân Yến quan tâm hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhìn vào mắt đối phương, chậm rãi nói: "Lúc đó tôi đã nói, nếu như còn nghe được cô nói con gái tôi là đồ con hoang một lần nữa tôi sẽ rút lưỡi cô ra!"
Đào Xuân Yến sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười.
"Diệp Vĩnh Khang, có phải anh ở với đứa con hoang nhà anh lâu quá rồi nên cũng trở nên ngây thơ rồi không?”
"Tôi công nhận là anh cũng có chút võ công đấy nhưng anh cảm thấy chỉ dựa vào chút võ mèo đó mà có thể đối phó với tôi sao?"
Vừa dứt lời, những vệ sĩ mặc đồ đen đứng cạnh Đào Xuân Yến bất ngờ rút súng lục trên tay ra và chĩa vào đầu Diệp Vĩnh Khang.
"Nhìn rõ chưa, bây giờ tôi muốn lấy mạng anh thì cũng chỉ cần nói một câu thôi".
"Chỉ là, lúc nãy tôi cũng đã nói rồi, tôi là người ân oán phân minh".
"Hơn nữa ngoài món đùi gà này ra, tôi còn có thể cho anh miễn phí một cơ hội sống sót".
Đào Xuân Yến búng tay một cái.
Hai vệ sĩ lập tức đi về phía bên kia bể bơi, hất đổ một tấm bình phong trên đất xuống.
Hai tay Trần Tiểu Túy bị trói vào lưng ghế, miệng bị dán băng keo, lưng gài một quả bom C4, nhất thời nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang liền trợn tròn mắt, ra sức vặn vẹo người, phát ra tiếng rên rỉ.
Bốp!
Một vệ sĩ tát vào mặt Trần Tiểu Túy một cái: "Con điếm thối tha, ngoan ngoãn cho tao!"
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy cảnh này, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, vừa định lao lên, Đào Xuân Yến đột nhiên lấy ra một cái điều khiển từ xa, xấu xa nói: "Chỉ cần tôi ấn nhẹ một cái thôi, cô tình nhân bé bỏng của anh sẽ biến thành đống thịt vụn ngay lập tức".
"Rốt cuộc cô muốn cái gì?"
Diệp Vĩnh Khang trừng mắt nhìn cô ta, tức giận hét lên.
Trên đường đến đây, anh vẫn có thể kiềm chế cảm xúc và giữ bình tĩnh.
Bởi vì anh cảm thấy rằng không ai trên thế giới này ngoại trừ Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân có thể khiến anh kích động như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Tiểu Túy đang nhìn mình với ánh mắt kinh hãi và lo lắng, anh đột nhiên cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đâm nhói một cái.
Trên chiến trường ở ngoại vực, tên tuổi của Diệp Vĩnh Khang gây chấn động thế giới.
Trước giờ chưa có ai dám mơ tưởng đến việc có thể uy hiếp hay khuất phục anh, bởi vì ai cũng biết Diệp Vĩnh Khang dù có chết trận cũng không bao giờ cúi đầu khuất phục, chứ đừng nói đến việc bị người khác quay như chong chóng.
Ở Điện Long Thần có một quy tắc như này, nếu như có ai đó của phe mình rơi vào tay kẻ thù, và kẻ thù sử dụng người này để tạo áp lực, thì bất kể đó là ai, kể cả là năm Đại Thiên Vương hay là chín Đại Địa Thần thì cũng mặc kệ!