TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Ở thời đại này, sức mạnh quả thật không bằng đầu óc”.

“Mẹ kiếp!”
Đào Thiên Hổ đột nhiên đứng bật dậy, đạp mạnh khiến chiếc bàn cẩm thạch vỡ thành năm bảy mảnh: “Thằng chó hoang đó tưởng rằng chỉ cần dựa vào mấy trò lươn lẹo của nó là có thể qua mặt được tôi sao?”
“Đào Thiên Khánh, là do mày ép tao!”
Đáy mắt Đào Thiên Hổ lóe lên tia sáng nham hiểm!
Trong lúc này, Đào Thiên Khánh đã lái xe đến sân bay, mấy việc như này thì giải quyết càng sớm càng tốt, không nên chậm trễ.

Hắn không dẫn theo bất kỳ bảo vệ nào, thậm chí ngay cả một tên tay sai cũng chẳng có, chỉ một thân một mình lái xe, miệng lẩm bẩm hát theo tiếng nhạc phát ra từ radio.

Trong vô thức, xe cộ qua lại trên đường cao tốc càng lúc càng thưa thớt, đến cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.


Cho dù là người bình thường thì cũng có thể đoán được cảnh tượng này không đúng lắm, huống hồ là kẻ mưu mẹo lươn lẹo như Đào Thiên Khánh?
Nhưng hắn lại dường như không thèm quan tâm đến việc này, vẫn cứ nhàn nhã ngân nga khúc hát.

Xoẹt xoẹt…
Sau khi rẽ qua một bùng binh phía trước, một chiếc xe thương vụ đột nhiên lao về hắn nhanh như điện, sau đó lạng qua rồi chặn ngang giữa đường.

Bảy tám gã đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen, che mặt, trong tay xách theo mã tấu lạnh buốt, từng bước ép sát đến.

Nhưng Đào Thiên Khánh không những không tỏ ra hốt hoảng mà còn rất bình tĩnh dừng xe bên lề, cài phanh tay, ung dung xuống xe rồi châm một điếu xì gà, tựa người ở đầu xe, vẻ mặt sâu xa nhìn mấy tên côn đồ đằng đằng sát khí.


“Mau đưa đồ có giá trị trên người ra đây!”
Tên côn đồ che mặt đứng đầu nghiêm giọng nói.

Đào Thiên Khánh vẫn bình thản nhả ra một vòng khói mù mịt, xì gà Cu Ba chính tông thơm nức mũi, khiến hắn cảm thấy rất hưởng thụ.

“Xem ra tên Đào Thiên Hổ này cũng không quá ngu dốt, còn biết bảo các người ngụy trang nơi này thành hiện trường cướp bóc, cứ như vậy thì hẳn sẽ không có ai hoài nghi do hắn làm”.

Đào Thiên Khánh nở nụ cười sâu xa nói.

Bả vai của tên côn đồ che mặt đứng đầu rõ ràng hơi lung lay, hắn chớp mắt: “Đào Thiên Hổ nào, tao không quen!”
“Ha ha ha ha ha!”
Đào Thiên Khánh đột nhiên cười ha hả: “Mày đi theo Đào Thiên Hổ bao nhiêu năm như vậy, sao giờ nói không quen là không quen thế?”
“Tao kiến nghị nha, lần sau cải trang thì đừng chỉ đổi mỗi quần áo rồi che mặt không, ít ra cũng phải đổi luôn cả giày nữa, tao nói đúng hay không, đội trưởng Quách Nhị?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi