TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Từ Tồn Vận lo lắng hỏi.

Trần Văn Long thở dài nói: “Nhà họ Đào đưa ra thẻ lệnh nhằm thẳng vào Giang Bắc, lần này Đào Vận Thiên hoàn toàn nổi điên rồi, nói rằng ai có mối quan hệ gì với người tên là Diệp Vĩnh Khang ở Giang Bắc thì đều giết chết không tha!”
“Cả Giang Bắc, e rằng khó mà tránh khỏi trăm họ lầm than, máu chảy thành sông rồi!”
Ù!
Từ Tồn Vận nghe xong chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Thật ra luận về thực lực tổng hợp, nhà họ Đào ở tỉnh nhiều nhất chỉ có thể coi là xếp hạng chót trong số các gia tộc hàng đầu, thậm chí ngay cả nhà họ Trần bọn họ cũng không bằng.

Thế nhưng nhiều năm như vậy lại không có bất cứ gia tộc nào dám đối đầu với nhà họ Đào.


Lý do rất đơn giản, Đào Vân Thiên chính là một tên điên, điên tới mức không kiêng nể gì đặt mua một lô vũ khí tự động, số lượng đủ để trang bị cho cả một doanh trại!
Mà cao thủ của nhà họ Đào lại nhiều vô kể, cả nhà đều tâm địa độc ác, gan to bằng trời, bọn họ mà nổi điên thì chẳng còn quan tâm tới hậu quả gì nữa.

Có câu nói như thế này, mềm thì sợ cứng, cứng thì sợ không cần mạng, mà mấy kẻ không cần mạng lại chỉ sợ hãi lũ điên!
Đào Vân Thiên chính là một tên điên tuyệt đối!
Nếu như ông ta đã đưa ra thẻ lệnh và ra lời răn đe như thế thì chắc chắn sẽ nói được làm được!
“Bà đi gọi điện thoại cho con bé đi”.

Trần Văn Long đột nhiên lên tiếng nói.

“Ai cơ?”

Từ Tồn Vận nghi hoặc hỏi.

Trần Văn Long nhíu mày: “Bà nói xem còn là ai được nữa, đương nhiên là đứa con gái bất hiếu kia, Nam Giang cách Giang Bắc gần như vậy, bảo con bé hai ngày này đừng đến Giang Bắc!”
“Ông ấy!”
Từ Tồn Vận thở dài một hơi: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ông với Tiểu Tuý chẳng ai chịu thoả hiệp, một con lừa già bướng bỉnh với một con lừa con cứng đầu”.

“Ông cũng vậy, trong lòng rõ ràng còn nhớ nhung con bé, nói mấy câu nhẹ nhàng cũng không mất miếng thịt nào đâu”.

Trần Văn Long không vui nói: “Tôi là bố của con bé, mấy lời nói cho nó nghe nó đều coi như gió thổi ngang tai, dựa vào đâu mà tôi phải xuống nước trước? Đừng phí lời nữa, mau lên đi!”
Từ Tồn Vận thở dài một hơi, rút điện thoại ra gọi cho Trần Tiểu Tuý: “Alo, Tiểu Tuý hả, dạo này thế nào rồi, mọi mặt vẫn ổn cả chứ, cũng một tuần con không gọi điện về nhà rồi, mấy ngày này bên Nam Giang khói bụi rất nghiêm trọng, con phải nhớ đeo khẩu trang vào đấy”.

Từ Tồn Vận nghe tiếng gõ bàn phím ở đầu dây bên kia, không khỏi cảm thấy đau lòng, đứa con gái này của bà ấy luôn thích biến mình thành người máy, một ngày chỉ muốn dành hết thời gian vào công việc, đã nói với con bé vô số lần là đừng để bản thân mệt như vậy, thế nhưng con bé đều chẳng chịu nghe.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi