TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Em không muốn biết cô ấy là ai, em chỉ muốn biết cô ấy có xinh đẹp hay không, nhân cách như thế nào, có phải là một cô gái tốt hay không”.

Diệp Vĩnh Khang thật thà gật đầu: “Cô ấy rất xinh đẹp, thông minh, có chí tiến thủ, mọi mặt đều rất rốt”.

Hạ Huyền Trúc gật đầu cười nói: “Như thế thì em yên tâm rồi”.

Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra: “Em yên tâm gì cơ?”
Hạ Huyền Trúc bật cười, không trả lời vấn đề này: “Đã muộn quá rồi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa, chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi”.

Một đêm bình lặng.

Sáng ngày hôm sau, Diệp Vĩnh Khang thức dậy đúng giờ, đang chuẩn bị xuống tầng làm bữa sáng cho vợ và con gái thì lại phát hiện ra bên cạnh không có một ai.

“Vợ!”

Diệp Vĩnh Khang hoang mang, vội vàng lao xuống dưới tầng, nhìn thấy Hạ Huyền Trúc đang tươi cười đặt hai phần ăn sáng vô cùng ngon mắt lên trên bàn ăn.

“Sao hôm nay em lại dậy làm bữa sáng sớm như vậy chứ, nãy tỉnh dậy không thấy em làm anh sợ hết hồn!”
Diệp Vĩnh Khang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Huyền Trúc cười nói: “Vợ làm bữa sáng cho chồng và con gái thì có gì mà phải kinh ngạc, sao nào, chê em nấu không ngon à?”
“Không không không không không!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: “Bữa sáng vợ anh làm nhất định là ngon số một thiên hạ, có điều lần sau không cho phép em như vậy nữa”.

“Tại sao?”
Hạ Huyền Trúc cười hỏi.

Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nói: “Ngày nào em cũng làm việc vất vả như vậy, vốn dĩ thời gian ngủ cũng còn chẳng đủ, buổi sáng có thể ngủ thêm chút nào hay chút đó, vậy nên lần này anh tha lỗi cho em, lần sau thì không có đâu!”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc mỉm cười, khẽ gật đầu: “Ừ, sẽ không có lần sau nữa”.


“Vậy mới đúng chứ”.

Diệp Vĩnh Khang nói: “Em mau ăn đi, anh đi rửa mặt cái đã”.

“Không”.

Hạ Huyền Trúc nói: “Đợi Tiểu Trân dậy thì cả nhà chúng ta cùng ăn”.

Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác: “Em không lo muộn giờ à?”
Bởi vì công ty của Hạ Huyền Trúc ở cách khá xa, vậy nên trước đây ngày nào cũng là Hạ Huyền Trúc ăn bữa sáng và ra ngoài trước rồi thì Diệp Tiểu Trân mới ngủ dậy.

Hạ Huyền Trúc cười nói: “Không sao, hôm nay cũng không bận lắm, đợi Tiểu Trân dậy rồi ăn cùng nhau luôn, cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa sáng cho tử tế”.

“Được đó, cũng lâu lắm rồi cả nhà chúng ta không cùng nhau ăn sáng rồi, giờ anh sẽ đi gọi Tiểu Trân dậy!”
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa vui vẻ chạy vút lên trên tầng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi