TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Hạ Huyền Trúc cười nói: “Lạ lắm sao? Em thấy rất bình thường mà, em chỉ làm chuyện một người vợ và một người mẹ nên làm thôi, những người vợ, người mẹ khác không như thế sao?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Không giống, vợ và mẹ của người khác chắc chắn không xinh bằng vợ anh”.

“Anh dẻo miệng thật đấy, được rồi, em phải đi làm rồi, có cần em đưa anh về không?”
Hạ Huyền Trúc cười nói.

“Không cần đâu, anh đi bộ về là được, dù sao cũng đang rảnh xem như tập thể dục một chút, em lái xe từ từ thôi”.

Diệp Vĩnh Khang vẫy tay với Hạ Huyền Trúc, sau đó đút hai tay vào túi quần nhàn nhã đi về nhà, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.

Sau khi về nhà, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu dọn dẹp vệ sinh nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp như ngày thường.


Sau đó pha một ấm trà rồi bấm gọi vào số của Khấu Thiên Dũng.

“Khấu Thiên Dũng – Tổng chỉ huy chiến đoàn số hai Giang Bắc đợi chỉ thị của quân hầu”.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói khỏe khoắn của Khấu Thiên Dũng.

Diệp Vĩnh Khang nói: “Tôi muốn tố cáo”.

Đầu bên kia sửng sốt, Khấu Thiên Dũng khó hiểu nói: “Quân hầu muốn tố cáo gì ạ?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Tỉnh này sẽ có một đám người đến Giang Bắc, có khả năng họ sẽ mang theo vũ khí nóng tự động với số lượng lớn khoảng bốn đến năm trăm cái, cũng không loại trừ trường hợp có mấy thứ khác ngoài vũ khí nóng tự động”.

“Tôi nghĩ chuyện này hẳn là chuyện lớn ở nước Long Hạ, các anh có quản lý không?”
Đầu bên kia ngừng khoảng vài giây, sau đó Khấu Thiên Dũng nghiêm nghị nói: “Nếu là thế thật thì đó là trách nhiệm của quân đội chúng tôi”.


“Quân hầu hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ừ, chuyện này không phải là lệnh của tôi, tôi chỉ tố cáo với thân phận là một người dân bình thường thôi”.

Khấu Thiên Dũng có thể hiểu ý Diệp Vĩnh Khang: “Thưa anh, chúng tôi đã nhận được báo cáo của anh, chúng tôi lập tức triển khai các biện pháp tương ứng”.

Diệp Vĩnh Khang hài lòng mỉm cười, tiếp xúc với những người thông minh bao giờ cũng khá thoải mái.

Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý đến thẻ lệnh thối nát gì đó của nhà họ Đào, anh bảo Khấu Thiên Dũng đi giải quyết chuyện này đơn giản là vì anh khá lười mà thôi.

So đo tính toán với đám người đó mặc dù đơn giản nhưng đằng nào cũng vướng víu, có suy nghĩ này thì chi bằng ở nhà nghiên cứu vài món ngon cho vợ và con gái.

Dù sao bây giờ anh cũng đang mang danh hầu quân tướng, tất nhiên phải tận dụng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi