Có thể là vì tính chất đặc biệt của công việc mà anh ta đã từng chứng kiến sự sống chết của nhiều người, cho nên bây giờ gặp bất cứ chuyện gì cũng vô cùng bình tĩnh.
Vậy mà lúc này, anh ta lại bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Anh ta chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào khóc thành bộ dạng này.
Làm sao để hình dung kiểu khóc đó đây?
Không phải giày vò tâm can, không phải đấm ngực giậm chân, mà là một loại run rẩy, không tiếng động, thậm chí khóc còn không ra nước mắt.
Nếu một người thật sự đau lòng đến cùng cực thì anh ta sẽ khóc không ra tiếng và cũng không rơi nước mắt.
Diệp Vĩnh Khang cuộn mình trong góc phòng khám bệnh, cơ thể khẽ run lên, trong tay cầm tờ giấy đầy nét chữ đẹp đẽ.
Vĩnh Khang, em rất tiếc khi phải nói lời chào tạm biệt anh theo cách này, anh luôn nói gặp được em là niềm hạnh phúc nhất đời anh, nhưng đối với em, có thể gặp được anh mới là sự ban ơn lớn nhất mà ông trời dành cho em.
Anh yêu em, bảo vệ em, nhường nhịn em, anh biết em thích ăn gì, anh biết tất cả mọi sở thích của em, thậm chí có lúc em không cần nói, anh cũng có thể nhìn thấu những lo lắng và cảm xúc của em.
Anh không bao giờ để em động tay đến việc nhà, chưa từng để em vào bếp, nhiều khi em còn bị anh phàn nàn khi tiện tay dọn dẹp, anh nói em đang lãng phí cơ hội được anh nuông chiều.
Vĩnh Khang, em có quá nhiều điều muốn nói, có lẽ cả đời cũng không viết ra hết được, nhưng bây giờ em không còn nhiều thời gian nữa, em sắp phải đến một nơi thật xa, ở nơi đó, em sẽ tiếp tục yêu anh theo một cách khác.
Anh nói cả đời này sẽ nghe theo lời em, vì vậy bây giờ anh phải hứa với em rằng không được buồn phiền, không được đau lòng, phải ăn thật no, ngủ thật ngon, ngày nào cũng phải vui vẻ nhé!
Anh hãy nói với con gái chúng ta rằng mẹ đi công tác xa, đợi sau khi Tiểu Trân lớn thì mẹ sẽ trở về.
Hãy chăm sóc bản thân và con gái chúng ta thật tốt!
Vợ yêu của anh, Hạ Huyền Trúc.
“Anh Diệp, anh cần giúp đỡ gì sao?”
Tần Minh đứng bên cạnh nhẹ giọng nói, lúc này anh ta cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để an ủi người đàn ông trẻ đang đau buồn đến cùng cục này.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi đứng dậy dựa vào góc tường, thời khắc anh ngẩng đầu lên, Tần Minh đột nhiên cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm thật mạnh.
Đôi mắt của người đàn ông trước mắt đỏ ngầu, khóe mắt có vệt máu, mỉm cười nói: “Cảm ơn bác sĩ, thật xin lỗi, hôm nay làm ảnh hưởng đến công việc của anh rồi”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang như một cái xác biết đi, bước từng bước ra ngoài với nụ cười và vệt máu tươi ở khóe mắt.
Người đàn ông trung niên đến khám bệnh trước đó nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Vĩnh Khang liền sững sờ nói: “Này chàng trai, tôi xin lỗi, lúc nãy tôi không nên dùng thái độ đó với cậu...”
“Tôi xin lỗi”.
Người đàn ông trung niên còn chưa kịp nói xong, chàng thanh niên trước mắt đã cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi chuyện lúc nãy, xin hãy tha thứ cho tôi”.