TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Nhưng Tử Diên là Thiên Vương của sự giết chóc!
Dưới tình huống bình thường, nếu không phải sự kiện quá đặc biệt, Diệp Vĩnh Khang cũng ít điều động Tử Diên.

Vì sức tàn phá của cô ấy rất khủng khiếp.

Nó khủng khiếp đến mức đôi khi ngay cả bản thân khi gặp cô ấy còn sợ nữa là.

Trong thế giới ngầm được thống trị bởi các nhóm lính đánh thuê, hai chữ Tử Diên chắc chắn là một điều cấm kỵ!
Thậm chí nhiều người thà đụng độ Diệp Vĩnh Khang trên chiến trường còn hơn là Tử Diên!
Hai từ Tử Diên nghe có vẻ đẹp đấy, nhưng trong thế giới ngầm, nó đồng nghĩa với tuyệt vọng và cái chết!
Cho nên lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát lệnh điều động Tử Diên, điều này khiến Thiên Ảnh trong lòng cảm thấy đặc biệt bất an.

Có một con đường cũ cách thành phố Giang Bắc khoảng hai trăm kilotmet về phía Nam, tuy vẫn đang được sử dụng nhưng rất ít xe qua lại.

Nhưng hôm nay bỗng nhiên trên con đường này có một hàng xe dài cả mấy cây số, nhìn qua cũng phải khoảng hơn nghìn chiếc.

Trong đó có rất nhiều mẫu xe sang trọng, có BMW X6, Mercedes-Benz Grand G, Land Rover, Hummer, có thể mở một cuộc triển lãm quy mô lớn luôn cũng được ấy chứ.

“Gia chủ, nhà họ Đào chúng ta lần này bùng nổ luôn, hàng nghìn người ra trận, với khí thế này của chúng ta, tên quê mùa Diệp Vĩnh Khang đó nhìn thấy thì chẳng sợ đến mức tè ra quần luôn?”
Trên chiếc Bentley màu đen, tài xế vừa lái xe, khuôn mặt đỏ bừng nuốt nước bọt nói.

Là tài xế của gia chủ đương nhiệm với Đào Thiên Hổ, lúc này anh ta cảm thấy như là thời khắc vinh quang nhất của cuộc đời!
“Diệp Vĩnh Khang? Ha ha!”

Đào Thiên Hổ ngồi ở hàng ghế sau, thoải mái dựa vào đệm êm ái, hơi nhíu mi nói, cười khẩy nói: “Cậu cho rằng tôi điều động nhiều người như vậy chỉ để đối phó với một tên Diệp Vĩnh Khang nhỏ bé đó sao?”
“Vậy gia chủ, mục đích của anh là…”
Tài xế tò mò hỏi.

Khóe miệng Đào Thiên Hổ cao lên, đầu trỏ ngón tay khẽ gõ lên đùi, chậm rãi nói:
“Ông bố đã chết thành ma đó của tôi, ngồi cái vị trí gia chủ này suốt bao nhiêu năm nhưng không làm nên công trạng gì, bảo thủ không chịu thay đổi, ngày nào cũng chỉ muốn ôm lấy một mẫu ba phân đất của mình mà sống thôi”.

“Đầu óc và tư tưởng như vậy, làm sao có thể dẫn dắt nhà họ Đào chúng ta được chứ?”
“Bây giờ tôi đã ngồi lên vị trí gia chủ này, tôi sẽ khiến cho toàn bộ nhà họ Đào thay một diện mạo mới!”
“Tôi cũng thừa nhận, dựa vào thực lực của chúng ta bây giờ, tạm thời chưa thể cạnh tranh được với mấy gia tộc lão làng ở tỉnh, nhưng vì sao chúng ta nhất định phải bám trụ ở tỉnh chứ?”
“Giang Bắc, Nam Giang, Đông Hải, Tây Hải, nhiều địa bàn như thế, sống ở đâu chả được.

Tôi muốn những nơi này treo đầy cờ hiệu của nhà họ Đào chúng ta!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi