“Không đúng! Điện Chủ?”
Đào Thiên Hổ đột nhiên nhớ tới danh xưng mà vừa rồi người phụ nữ đó gọi Diệp Vĩnh Khang, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm đáng sợ: “Diệp Vĩnh Khang, anh… anh rốt cuộc là ai?”
Diệp Vĩnh Khang vô cảm nhìn chằm chằm vào mắt Đào Thiên Hổ, hỏi: “Vợ tôi đâu?”
Đào Thiên Hổ nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Diệp Vĩnh Khang, anh cho rằng chuyện này có thể dọa được tôi sao? Anh đừng quên, đằng sau tôi vẫn còn mấy nghìn người!”
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy, nói: “Ồ? Vậy sao?”
Nói xong, Tử Diên nhẹ nhàng tiến lên một bước, khoảnh khắc đó, không khí xung quanh đột nhiên vang lên một âm thanh khó tả.
Âm thanh đó giống như tiếng tờ báo chà xát vào mặt kính, lại giống như tiếng sột soạt của dao mài.
Loại âm thanh này rất kỳ quái, giống như văng vẳng bên tai, nhưng cũng có vẻ như từ xa truyền đến, không rõ là sắc nhọn hay thâm trầm.
Nói tóm lại, khi nghe thấy âm thanh này khiến cho người ta đặc biệt khó chịu, có cảm giác như bị những con thú dữ cổ xưa âm thầm theo dõi trong bóng đêm.
Thần kinh Đào Thiên Hổ đã bị kéo căng đến cực hạn, đột nhiên gầm lên: “Lên cho tôi, giết chết bọn họ!”
Khi mệnh lệnh vừa ra, hàng nghìn người đằng sau hắn lập tức lao về phía trước một cách dữ dội như thủy triều ập tới.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Đúng lúc này, sau khi những tiếng động chói tai đó vang lên, mười mấy bóng người màu tím đột nhiên vọt ra từ rừng cây xung quanh.
Cả chục người này đều mặc đồ màu tím, trùm khăn che mặt màu tím, trong tay cầm con dao màu tím.
Trong nháy mắt, mười mấy đạo ảnh màu tím này xoẹt qua như một cơn gió, cuồn cuộn lao về phía đám người kia!
Cảnh xảy ra tiếp theo khiến đầu gối của Đào Thiên Hổ mềm nhũn, không tự chủ được quỳ phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán như mưa.
Cảnh tượng trước mặt khiến trong đầu hắn chợt hiện ra bốn chữ: Địa ngục trần gian!