TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



“Thêm cái đầu ông á!”
Cô gái BMW cầm chiếc thẻ ngân hàng vỗ mạnh lên mặt quầy, rồi nói: “Rõ ràng đã nói là một triệu tệ, sao hả, ông muốn tăng giá à, có tin tôi lật tiệm ông lên không hả?”
Ông chủ tiệm thuốc nở nụ cười sâu xa: “Cô Sở ơi, cô phải suy nghĩ kỹ nhé, mấy thứ lặt vặt này cô không cần, thì tôi bán lại cho người khác!”
“Mẹ kiếp!”
Cô gái BMW đập bàn: “Trước đó đã thỏa thuận một tay giao hàng một tay giao tiền, bây giờ ông lại muốn tăng giá, ông thử bán cho người khác coi cái cửa tiệm này còn mở hàng được hay không!”
“Ôi, cô Sở nóng tính quá!”
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng phụ nữ cao vút.

Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, trang điểm đậm, mặc váy da đen, trên tay khoác một chiếc túi xách da cá ngựa, hất đầu ưỡn ngực đi vào.

Sau lưng cô ta còn hai gã vệ sĩ áo đen cao lớn, trông vô cùng vạm vỡ.


Cô gái BMW rõ ràng rất ghét người phụ nữ váy da này, cau mày nói: “Tính tình tôi thế nào không cần người khác đánh giá!”
Dứt lời, cô ấy định ôm lọ thủy tinh chứa con rắn nhỏ màu đỏ kia chuẩn bị đi.

“Đứng lại!”
Người phụ nữ mặc váy da giơ tay cản đường đi của cô gái BMW, hờ hững nói: “Cái lọ rắn nhỏ màu đỏ này, tôi lấy, cô bỏ xuống đi!”
Cô gái BMW tức giận nói: “Xin lỗi, tôi mua rồi, cô đi chỗ khác đi!”
Nói xong cô ấy lại chuẩn bị đi, hai gã vệ sĩ đi theo người phụ nữ váy da đưa tay cản lại.

“Cô có ý gì, chẳng lẽ muốn ra tay cướp đồ à?”
Cô gái BMW nổi giận nói.


Người phụ nữ váy da cười khẩy đáp: “Cho dù tôi cướp thật thì cô có thể làm gì tôi?”
“Có điều, tôi là người văn minh, việc gì cũng phải nói lý lẽ, cô nói cô mua món đồ này nhưng ông chủ Tiền vẫn chưa đồng ý mà”.

Cô gái BMW nghiêng đầu qua, cau mày với ông chủ Tiền: “Ông nói với cô ta, thứ đồ này tôi mua trước rồi!”
Ông chủ Tiền lại híp mắt lắc đầu: “Cô Sở, hình như cô nhớ nhầm rồi, vừa nãy tôi chưa đồng ý bán cho cô, chính cô cũng không đồng ý mua mà”.

“Cô không chấp nhận được cái giá tôi đưa ra, còn cô Hoàng lại sẵn lòng bỏ ra số tiền này nên mong cô đưa đồ lại cho cô Hoàng đi”.

“Ông…”
Cô gái BMW bực tức giậm chân, nghiến răng nói: “Được, ông muốn thêm bao nhiêu thì tôi trả bấy nhiêu được chưa?”
Nhưng ông chủ Tiền vẫn lắc đầu như cũ, nói với vẻ sâu xa: “Xin lỗi cô Sở, mọi việc dù sao cũng phải có trước sau”.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi